Chương 39: Một thế giới nho nhỏ chỉ thuộc về hai người bọn họ

Ôn Lê ngồi như ngồi trên đống lửa gần nửa giờ, rốt cục chịu đựng được mấy học muội phía sau.

Thở phào nhẹ nhõm, đáy lòng cô không khỏi có chút nghi hoặc, trên cổ tay Bùi Tri Tự sao lại đeo dây buộc tóc mà cô vứt bỏ.

Hay chỉ là trùng hợp với cái giống như cô vứt bỏ sao?

Không, không phải. Nghi vấn vừa mới lộ ra, cô đã phủ định trong lòng trước một bước.

Kiểu dáng dây thun này cũng không tính là hiếm thấy, rất có thể là trùng hợp giống với sợi cô vứt bỏ mà thôi.

Chỉ là, nếu là như vậy.... Có phải thật sự giống như mấy học muội kia nói, anh có người mình thích, cho nên mới cùng đối phương đeo đồ đôi với nhau sao?

Âm thanh ồn ào bốn phía chậm rãi nhạt đi, đám người rộn ràng nhốn nháo trong nhà thi đấu cũng dần dần giảm bớt, Ôn Lê nhìn điểm 27:29 bắt mắt trên màn hình lớn, ngây ngốc.

Cô nghĩ, nữ sinh bên cạnh Bùi Tri Tự kia, nhất định cũng xuất chúng và ưu tú như anh.

Chỉ là giờ này khắc này, cô vẫn có chút mê man.

Tại sao? Tại sao trong lòng lại chậm rãi dâng lên một cảm giác kỳ quái không cách nào hình dung.

Khoang miệng giống như bị rót vào một luồng không khí mất dưỡng khí lớn. Căng phồng, ngột ngạt, thậm chí còn có chút chát chát.

Thứ hai bắt đầu phải tiến hành thi liên kết bốn trường, cho nên bảy giờ sáng thứ bảy vừa đến, Ôn Lê liền rón rén rời giường dọn dẹp rửa mặt, sau đó liền trở lại phòng nghiêm túc ôn tập.

Lúc chín giờ rưỡi, mẹ Ôn nhẹ nhàng gõ cửa đi vào, đem bữa sáng đặt ở bên cạnh bàn học.

Ôn Lê liếc mắt, nhận lấy sữa mà mẹ đưa tới: "Cảm ơn mẹ.”

Mẹ Ôn cười cười, bà nhìn một chồng tài liệu học tập chất đống trên bàn học, dịu dàng xoa đầu Ôn Lê: "Tiểu Lê, học mệt thì thả lỏng một lát, ba mẹ không hy vọng con bởi vì học tập mà kiệt sức, sức khỏe so với thành tích quan trọng hơn.”

Ôn Lê mím môi, gật đầu nghiêm túc nói: "Con biết rồi mẹ, con sẽ cân bằng học tập và nghỉ ngơi.”

Từ trước đến nay cô rất ngoan, cho nên làm xong đề trong tay, liền ngẩng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thả lỏng ánh mắt một chút.

Mới vừa trì hoãn trong chốc lát, di động trên bàn bỗng nhiên rung lên.

Ôn Lê cầm lấy điện thoại di động mở ra, thấy trong nhóm lớp có người đang nói chuyện.

Tôi gọi cậu một tiếng cậu dám trả lời lại không: Các cậu, tôi nghe được một tin tức đáng tin cậy, đại hội thể thao phải hoãn lại đến sau lễ Quốc Khánh, dường như tôi còn có thể bắt kịp một đợt đại hội thể thao của chúng ta.

Từ Lộ Lộ: Tôn Hạo Thần, cậu nghe ai nói vậy? Nếu đại hội thể dục thể thao hoãn lại đến sau lễ Quốc Khánh, vậy ba ngày sau khi thi xong thì sao?

Tôi gọi cậu một tiếng cậu dám trả lời lại không: Haizz, còn có thể làm sao? Trường học có thể để cho cậu nghỉ sao? Nhất định là phải tiếp tục đi học!

Triệu Triết: Không phải chứ! Nguồn tin có đáng tin cậy không?

Tôi gọi cậu một tiếng cậu dám trả lời lại không: Đương nhiên đáng tin cậy, tuy rằng tôi ở bệnh viện, nhưng là tin tức vẫn là rất linh thông, đừng quên công việc của tôi là phóng viên ở trường nên vẫn có cách để lấy thông tin. [biểu tình đắc ý]

Lý Na: Trời ạ, còn tưởng thi xong có thể mượn đại hội thể dục thể thao chơi thư giãn một chút!

Vương Quảng Nguyên: Nhưng là chủ nhiệm lớp đến bây giờ vẫn chưa thông báo, tôi cảm giác chắc là sẽ không trì hoãn...

Lý Na: Ai, mặc kệ nói như thế nào tôi vẫn hâm mộ cậu nhất @Tôi gọi cậu một tiếng cậu dám trả lời lại không, cũng không cần tham gia cuộc thi, nghe nói lần này bài thi toán đại ma vương thầy Cát ở trung học Thụ Nhân cũng tham dự ra đề, tôi cũng không dám tưởng tượng đến lúc đó tôi thi có thể thấp đến mức nào T_T

......

Nhìn mọi người líu ríu thảo luận không ngừng, Ôn Lê nghĩ nghĩ, mở avatar Bùi Tri Tự ra.

Một miếng lê khoai môn nhỏ: Cậu có ở đó không? Trong nhóm đang thảo luận về việc hoãn đại hội thể thao, có thật không?

Tin nhắn được gửi đi không bao lâu, Bùi Tri Tự đã trả lời.

Bùi Tri Tự: Cô Lư còn chưa thông báo cho tôi, nhưng lớp trưởng lớp khác vừa rồi cũng tới hỏi tôi có nghe nói chuyện này hay không.

Qua vài giây, bên kia lại bổ sung một câu: Vừa rồi tôi gọi điện thoại cho cô Lư không gọi được, bây giờ còn không xác định có phải là thật hay không, làm sao vậy? Sau khi thi xong cậu có chuyện gì sao?

Ôn Lê rũ mắt nhìn màn hình, chỉ cảm thấy tin tức đại hội thể dục thể thao hoãn lại mười phần là thật, ngoại trừ Tôn Hạo Thần là "bản tin" nổi tiếng trong lớp, chỉ dựa vào Bùi Tri Tự nhắc tới vài lớp trưởng cũng đều nghe nói đến chuyện này, sau khi thi xong vẫn phải tiếp tục đi học chuyện này đại khái khẳng có thể là thật.

Nhìn câu hỏi cuối cùng của đối phương, cô do dự một lát, đầu ngón tay ấn về phía màn hình.

Một miếng lê khoai môn nhỏ: Ừ, vốn ba mẹ tôi lên kế hoạch cả nhà tự lái xe đi du lịch, định chiều thứ sáu đại hội thể dục thể thao xin nghỉ nửa ngày, chúng tôi đi sớm, như vậy có thể tránh được giờ cao điểm.

Lúc này đây, đối diện qua thời gian rất lâu mới trả lời.

Bùi Tri Tự: Tôi sẽ gọi điện thoại lại cho cô Lư hỏi một chút.

Kim phút trên đồng hồ đi qua một ô nhỏ, ngay khi nó sắp chuyển sang khoảng thời gian tiếp theo, trên màn hình nảy ra một tin nhắn mới nhất.

Bùi Tri Tự: Xác định đại hội thể dục thể thao phải hoãn lại đến sau lễ, thi xong tiếp tục đi học bình thường.

Trả lời tin nhắn cho cô xong, Bùi Tri Tự liền ghim bảng thông báo trong nhóm lớp lên.

Trong đám nhất thời kêu rên một mảnh.

Lý Na: Thật sụp đổ a, ba ngày còn lại không phải là dùng để giảng bài thi chứ? Cứ như vậy cả kỳ nghỉ tôi cảm thấy mình không ổn tí nào....

Tôi gọi cậu một tiếng cậu dám trả lời lại không: Vị bạn học này, cậu nói rất có đạo lý.

Hà Gia Vĩ: Đừng nói đến ngày nghỉ, hiện tại cả người tôi đều không tốt, lại nói đề này làm như thế nào a, có ai mau tới giảng cho tôi một chút hay không.

Hà Gia Vĩ: [hình ảnh]

Triệu Triết: Câu hỏi thứ hai sao? Đề này tôi đã làm, từ đề suy ra x1, x2 là hai điểm cực trị của hàm gx có thể biết g"x1=g"x2=0, vì vậy g"x không đơn điệu trên R.

Từ Lộ Lộ: Cái này tôi cũng không biết làm.

Tôi gọi cậu một tiếng cậu dám đồng ý không: Sao bầu không khí học tập bỗng nhiên lại trở nên nồng đậm vậy.

......

Ôn Lê thở dài, đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, đem tin tức này nói cho mẹ.

Mẹ Ôn ngược lại không nói gì, chỉ nói không cần lo lắng, vốn là kế hoạch sơ bộ đi sớm, cho dù đổi thành ngày mười một xuất phát, tự lái xe du lịch cũng không khả quan hiện tại mua vé máy bay cũng kịp.

Bởi vì thông báo tạm thời này, lớp học vốn yên tĩnh đột nhiên náo nhiệt lên, đương nhiên, mọi người hiện tại "thảo luận sôi nổi", toàn bộ đều có liên quan đến học tập.

Nhìn bạn học trong nhóm đều tích cực thảo luận nghiên cứu, chỉ chốc lát sau, chút mất mát nho nhỏ trong lòng Ôn Lê liền biến mất không thấy nữa, cô lấy lại bình tĩnh, một lần nữa làm đề, ôn tập bài tập.

Hai ngày cuối tuần, ngoại trừ ăn cơm rửa mặt, phần lớn thời gian Ôn Lê đều ở trong phòng ngủ nghiêm túc ôn tập, tuy rằng thời gian không nhiều lắm, nhưng hiệu suất của cô cũng rất cao.

Bởi vì đối với môn học tồn tại khuyết điểm của cô, có Bùi Tri Tự là giáo viên toàn năng giảng giải trực tuyến.

Ngay từ đầu khi Bùi Tri Tự đề xuất mở cuộc gọi thoại cùng ôn tập, cô còn có chút do dự, nhưng một khi thích ứng với phương thức này khi gặp phải vấn đề khó khăn lập tức có thể có người giảng giải lại liền, cô liền dần dần quen.

Cuối tuần tăng cường ôn tập rất nhanh kết thúc, sáng sớm thứ hai, sau khi cả lớp đến trường, cô Lư lại chính thức thông báo một lần đi học bình thường sau cuộc thi. Cũng may mọi người đã sớm tiêu hóa cái tin tức bi thương này, cũng không có ai oán giận bất mãn, tất cả mọi người lo lắng, một giờ sau sắp tiến hành thi liên kết bốn trường.

Buổi sáng thi ngữ văn, là môn Ôn Lê am hiểu, cho nên cũng không có chỗ tiếc nuối mất điểm, vẫn là phát huy trình độ bình thường.

Mà cuộc thi toán buổi chiều tương đối khó khăn một chút, vừa lấy được bài thi, liền thấy người ra đề quả nhiên có tên của thầy Cát kia.

Nhưng cũng may tâm trạng Ôn Lê không tệ, không vướng vào những vấn đề khó, nghiêm túc hoàn thành bốn câu hỏi lớn đầu tiên, đối với câu hỏi lớn thứ năm và thứ sáu, cô chỉ làm câu hỏi đầu tiên mà cô biết, sau đó lật liền đến trang đầu tiên bắt đầu rà soát lại bài làm.

Thi xong đi ra, âm thanh thảo luận nói chuyện xung quanh rõ ràng sáng sớm ít đi rất nhiều, nhìn ra được, tất cả mọi người bị độ khó của bài thi toán đả kích không nhẹ.

Ngược lại Viên Mộng vẫn là tràn đầy năng lượng sức sống như cũ, ồn ào nói phía sau trường học mới mở một cửa hàng hoa, muốn ghé xem.

Thừa dịp đối phương còn đang tìm kiếm đánh giá cửa hàng trên trang web bình luận, Ôn Lê hơi kiễng mũi chân, tìm kiếm xung quanh trong đám người chen chúc không ngừng.

Bóng dáng Bùi Tri Tự nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt, cô vẫy vẫy tay, ý bảo vị trí của mình và Viên Mộng.

Thiếu niên cao lớn thân hình mảnh khảnh, giống như một cây bách cao lớn giữa đám đông dày đặc, hiển nhiên anh đã nhìn thấy Ôn Lệ, nhưng lại không có động thái rõ ràng muốn đến gần.

Ôn Lê nhìn anh cúi mắt ấn cái gì đó trên điện thoại di động, sau đó ngẩng đầu, cách đám người mãnh liệt, quơ quơ điện thoại di động trong tay về phía cô.

Điện thoại di động trong túi đúng lúc chấn động, cô cúi đầu mở ra, thấy trong hộp thoại xuất hiện một con gấu nhỏ màu nâu cũng vung cánh tay.

Đó là gấu con trong túi biểu cảm gấu trúc nhỏ yêu thích của cô.

Lúc này đang ở trong hộp thoại vừa dùng sức quơ tay, vừa hướng màn hình bên này nói "Tôi ở đây".

Sửng sốt một chút, cô chậm rãi nâng mắt lên nhìn thiếu niên tuấn tú dưới ánh nắng rực rỡ.

Tiếng náo nhiệt của người lưu động xung quanh dường như tự động mờ nhạt dần, chùm sáng ấm áp chiếu xuống trên vai rộng lớn của anh một mảnh ánh kim nhàn nhạt.

Thời gian chợt dừng lại.

Giống như giờ khắc này, giữa cô và Bùi Tri Tự, có một thế giới nho nhỏ chỉ thuộc về hai người bọn họ.