Chương 41: Kiểm soát

Bùi Thiếu Huyên thật sự không nghĩ tới mình có thể vừa vặn đυ.ng phải một màn này, máy chơi game trong tay cũng sắp nắm ra mồ hôi, một lúc lâu mới nghẹn ra một tiếng.

"Anh... Cái kia cái gì, em mới vừa lúc ăn cơm quên nói, cửa ải sinh tồn này em mắc kẹt không qua được, anh có thể hay không..."

Bùi Thiếu Huyên không biết xấu hổ giương mắt nhìn anh, trực tiếp đem máy chơi game đưa tới trước mặt anh.

Đứa nhỏ lên trung học cơ sở cũng vừa mới bắt đầu mối tình, còn xấu hổ thay anh nó. Lúc này, đương sự hôn trộm người khác ngược lại mặt không đổi tim không đập, Bùi Thiếu Huyên nhìn anh trai hắn nhìn chằm chằm hắn, thật vất vả mới nói được nửa câu lại dừng lại.

Bùi Tri Tự hiểu hắn muốn mình giúp hắn chơi game, giơ tay nhận lấy máy chơi game, lạnh nhạt nói: "Ừ, biết rồi.”

Bùi Thiếu Huyên còn muốn thò người liếc mắt nhìn anh trai mình vừa mới hôn trộm, ánh mắt còn chưa liếc về hướng đó, giọng Bùi Tri Tự lại vang lên: "Còn có chuyện gì?”

“A, không có việc gì.” Bùi Thiếu Huyên bĩu môi: “Vậy em đi đây, anh.”

Hắn nói chuyện còn mang theo chút không vui, thanh âm không nhỏ, hơn nữa phòng học vốn trống trải, Bùi Tri Tự ừ một tiếng, đẩy cửa lại, quay đầu nhìn Ôn Lê có bị đánh thức hay không.

Bùi Thiếu Huyên nhìn cửa phòng học trước mặt không chút do dự bị đóng sầm lại, quả thực sửng sốt một hồi lâu.

Buổi chiều Viên Mộng tới sớm, thấy Ôn Lê còn nằm sấp trên bàn ngủ rất say, liền ngồi ở vị trí bàn trước, chờ trong phòng học lục tục tới gần một nửa bạn học, Ôn Lê mới chậm rãi tỉnh lại.

Người vừa mới tỉnh lại còn có chút mơ hồ, nói chuyện mang theo giọng mũi mềm mại, cô nhìn Viên Mộng xoay người lại cầm bút, chớp chớp mắt: "Mộng Mộng, phòng học hình như có muỗi.”

“A?" Viên Mộng cho rằng cô đang nói mớ, nhưng động tác giơ tay lên má của cô lại không giống: “Không thể nào, mùa này hẳn là không có muỗi.”

“Nơi này hình như bị chích một chút." Ôn Lê nghiêng mặt để Viên Mộng nhìn.

Viên Mộng đem ánh mắt đến trước mặt tỉ mỉ nhìn nửa ngày, lấy tay nhẹ nhàng nhéo xuống mặt của cô, cười híp mắt nói: "Không có bị muỗi đốt, đúng là, có phải vừa rồi nằm mơ hay không nha?"

Lần này Ôn Lê cũng không biết, giống như xác thực không có nghe được thanh âm ong ong, chỉ là hai má có cảm giác bị cái gì nhẹ nhàng đυ.ng vào mà thôi.

Có lẽ, thật sự là cô đang nằm mơ.

Buổi chiều lúc tan học, bầu trời bỗng nhiên nổi lên mưa nhỏ, Ôn Lê thật vất vả mới khuyên can Viên Mộng cố ý muốn cùng cô về nhà chuyển đồ.

“Lê Lê, một mình cậu chuyển có ổn không? Đồ có nhiều không?” Viên Mộng vẫn không yên tâm truy vấn, cô ngẩng đầu nhìn thời tiết âm u, đưa ra đề nghị: “Học thêm hai ngày nữa là nghỉ, kỳ thật sau lễ lại chuyển đến cũng được, hoặc là ngày mai cũng được, hôm nay trời mưa rất to.”

Ôn Lê cúi đầu, qua một hồi lâu mới mím môi cong nụ cười: "Mộng Mộng không có việc gì, mưa không lớn lắm, tôi nghĩ... hôm nay sẽ chuyển đến ký túc xá."

“Được rồi." Viên Mộng không kiên trì nữa, đành phải phất tay tạm biệt cô.

Chuyến xe buýt này tới rất nhanh, Ôn Lê quẹt thẻ lên xe, tìm được một chỗ trống ngồi xuống, lúc này mới nhìn mưa bụi nhỏ nghiêng ngoài cửa sổ, bắt đầu suy nghĩ chuyện trong nhà.

Kỳ thật cô sốt ruột chuyển đến trường học như vậy, ngoại trừ muốn tiết kiệm thời gian lãng phí trên đường về nhà, quan trọng nhất là, không khí trong nhà mấy ngày gần đây vô cùng áp lực căng thẳng.

Nguyên nhân là mẹ phát hiện Ôn Tuyết cũng không có ra ngoài công tác, là chị gái lừa mọi người, vẫn luôn ở trong thành phố.

Mà sau khi ba mẹ lo lắng gọi điện thoại cho bạn bè của Ôn Tuyết tìm hiểu, mới biết được Ôn Tuyết đã sớm dọn đến nhà bạn trai, dùng lý do đi công tác làm ngụy trang bắt đầu cuộc sống ở chung của hai người.

Ôn Tuyết ra ngoài chuẩn bị đi làm khi nhìn thấy chiếc xe hơi quen thuộc trước cửa đột nhiên xù lông lên, cũng không quản ba mẹ ở trong xe sốt ruột kêu gọi, nhanh chóng ngăn lại một chiếc taxi liền bỏ đi.

Những thứ này đều là Ôn Lê lặng lẽ nghe được khi mẹ gọi điện thoại cho chị khuyên chị gái về nhà.

Kỳ thật cô cũng không hiểu tại sao chị gái lại dùng phương thức lừa gạt dọn ra khỏi nhà, dù sao Ôn Tuyết đã sớm trưởng thành, ba mẹ cũng chưa từng hạn chế chị ấy tự do yêu ai.

Cho nên dọc theo đường đi, cô suy nghĩ mình có nên gửi tin nhắn cho chị gái hay không, nói cho ba mẹ chỉ là lo lắng chị dọn ra ngoài ở không tốt.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không gửi, bởi vì những lời này nghe rất giống là đang nghi ngờ năng lực bạn trai của chị gái.

Thang máy đinh một tiếng nhắc nhở tới, Ôn Lê thu hồi điện thoại di động, thấy cửa phòng trong nhà đã mở ra.

Tiếng cãi vã từ trong phòng rõ ràng truyền vào hành lang, mắt thấy âm thanh cách mình càng ngày càng gần, Ôn Lê vội vàng nắm chặt dây đeo cặp sách, bước nhanh từ thang bộ chạy đến góc rẽ tầng trên.

Ôn Tuyết cầm trong tay không ít đồ đạc, chị gái quay đầu nhìn về phía mẹ Ôn đang nắm tay mình, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng: "Mẹ, con không giận mẹ, cũng không muốn gạt mẹ, con chỉ muốn có cuộc sống của riêng mình, thử cảm giác sống cùng người mình thích, con không nhất định sẽ kết hôn với người này, nhưng con chỉ muốn có một vòng tròn và thế giới của riêng mình."

"Con đã lớn như vậy, có năng lực phán đoán nhân phẩm đối phương tốt xấu, cho dù chịu thiệt, đó cũng là con vấp ngã trên đường trưởng thành hẳn... Như vậy con mới có thể ngã một lần khôn hơn một chút, mà không phải làm chuyện gì cũng phải dựa vào ba mẹ trước vì con mà bài trừ muôn vàn khó khăn, thay con làm ra lựa chọn tốt nhất."

Nghe nói như thế, mẹ Ôn thở dài một hơi: "Tiểu Tuyết, lời con nói không sai, ngữ khí vừa rồi của ba hơi nặng một chút, nhưng ba không phải muốn hạn chế ý tứ con yêu ai, không cấm con ở cùng bạn trai, chúng ta chỉ là lo lắng...... Lo lắng con sẽ sống không tốt.”

“Đúng, con biết là lo lắng." Ôn Tuyết phất tay mẹ Ôn cầm tay cô: “Nhưng từ nhỏ đến lớn ba mẹ lấy lý do lo lắng hạn chế con quá nhiều chuyện, có đôi khi thậm chí khiến cho con hoài nghi rốt cuộc là lo lắng cho con, hay là quá kiểm soát cuộc sống của con."

Trong ánh mắt kinh ngạc của mẹ Ôn, Ôn Tuyết tiếp tục nói: "Bắt đầu từ lúc ghi danh thi đại học, ba mẹ liền lấy lý do lo lắng một mình ở nơi khác sống không tốt, khuyên con đăng ký vào đại học C của thành phố, con khóc lớn náo loạn vài ngày, ba mới buông lỏng đồng ý cho con đăng ký vào đại học H của tỉnh, đi Hối Thành cách đó mấy trăm km học.”

"Chờ sau khi con tốt nghiệp tìm việc làm, ba nói tìm cho con một công việc chuyên ngành, bảo con về thực tập làm quen trước, chờ con kết thúc thực tập chuẩn bị đi Bắc thị tìm việc làm, hai người lại có rất nhiều lý do không cho con đi."

Mưa bên ngoài dần dần chuyển lớn, lộp bộp đập vào cửa sổ nhỏ ở chỗ rẽ cầu thang, Ôn Tuyết thở phào nhẹ nhõm, không hề nhắc đến những "việc nhỏ" mà cô vẫn luôn để trong lòng.

Mẹ Ôn nhìn bầu trời bên ngoài, lo lắng trên mặt chỉ tăng chứ không giảm” "Tiểu Tuyết... Mẹ và ba nó không biết con vẫn canh cánh trong lòng những chuyện này, con cho hai chúng ta một ít thời gian, lúc này bên ngoài trời còn mưa lớn như vậy, hôm nay ở nhà trước được không?"

Ôn Tuyết lắc đầu, nói ra: "Hiện tại ba còn đang nổi giận, con cũng rất bối rối và tức giận, nếu như con ở nhà nói không chừng buổi tối còn có thể lại cãi nhau, mẹ cũng nói muốn cho ba mẹ một ít thời gian, cho nên con hiện tại rời đi vừa vặn, con cũng có thời gian bình phục tâm tình, ngẫm lại chuyện này như thế nào mới có thể không cãi vã để giải quyết..."

Nói xong, Ôn Tuyết rũ mắt nhìn điện thoại di động sáng lên: "Mẹ, mẹ không cần lo lắng, Duyên Phong lái xe tới đón con, mẹ mau vào đi.”