Chương 36: Cậu cũng vậy

Có Bùi Tri Tự hỗ trợ, hai cô gái quả thực thoải mái hơn không ít. Ôn Lê chia một nửa còn lại trong tay Viên Mộng, cùng hai người đi đến nhà thi đấu.

“Bùi Tri Tự, cậu đến nhà thi đấu thả đồ rồi quay về sao?" Viên Mộng khơi mào đề tài.

“Ừ.” Bùi Tri Tự rất bình tĩnh đáp lại: “Hàn Tử Hách nói hai người cầm không ít đồ, vốn cậu ta cũng muốn tới giúp chuyển, nhưng tôi thấy cổ tay cậu ta hình như không thoải mái lắm, lát nữa còn phải thi đấu, nên không cho cậu ta tới.”

Viên Mộng giãn mày sau khi nghe được lời của anh nhanh chóng nhíu lại, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Bùi Tri Tự nhìn cô ấy một cái, sau đó giọng điệu tự nhiên hỏi: "Tay cậu ta hôm qua không phải là bị va chạm vào sao? Không biết có xoa bóp thuốc chưa?”

Còn đắm chìm trong suy nghĩ Viên Mộng Tưởng cũng không nghĩ, trực tiếp nói: "Ai bảo cậu ta ngày hôm qua nhất định phải cậy mạnh, cả ngày hăng hái như vậy, vừa đυ.ng tới tôi liền xoa thuốc cho cậu ta, lúc ấy cậu ta còn..."

Bỗng nhiên, như là ý thức được cái gì, Viên Mộng cảnh giác ngừng thanh âm, mím môi, nhìn về phía Ôn Lê cùng Bùi Tri Tự bên cạnh song song với cô.

Ôn Lê bên cạnh cũng nhíu mày, lời nói ra khỏi miệng ngược lại làm cho Viên Mộng thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy... Hàn Tử Hách lát nữa còn muốn lên sân sao?" Vẻ mặt Ôn Lê tràn đầy lo lắng, cô nhìn Viên Mộng, lại quay đầu nhìn Bùi Tri Tự nói chuyện có trọng lượng hơn.

Thật ra lúc trước cô ở ban 10, cũng không phải là một người có ý thức tinh thần tập thể rất mạnh. Bởi vì mỗi học sinh ban 10 đều vô cùng phân chia độc lập, giống như bắt đầu từ ngày phân ban văn lý, bọn họ liền dốc hết sức chiến đấu vì thành tích cá nhân của hai năm sau, lớp trưởng cũng từng kêu gọi mọi người tham gia nhiều hoạt động của lớp, nhưng sau nhiều lần hưởng ứng cho có lệ, lớp trưởng cũng tản đi sự nhiệt tình, dần dần không đề cập đến chuyện tổ chức hoạt động của lớp nữa.

Nhưng hiện tại sau khi đến ban 11, rất nhiều lúc Ôn Lê đều có thể cảm giác được mọi người là một đoàn đội, một tập thể, thậm chí đối với cô nửa đường mới vào lớp, bạn học "xa lạ" thiếu thời gian ở chung với mọi người một năm, mọi người cũng đều đang hết sức đem cô hòa nhập vào tập thể.

Như lúc mới khai giảng Viên Mộng ngồi cùng bàn nhiệt tình chủ động giúp cô nhận sách luyện tập, lại như nghiêm túc nói cho cô biết khu vực quét dọn của lớp mà cô phụ trách ở đâu, đương nhiên, còn có Bùi Tri Tự không ngại phiền toái liên tục hai lần giúp cô chuyển thùng sách.

Chỉ ở chung với mọi người hơn một tháng, cô đã nhận được rất nhiều trợ giúp thiện ý.

Cho nên lập tức khi nghe được cổ tay Hàn Tử Hách bị thương, trong đầu cô đều nghĩ có phải hắn cũng không thể đi thi đấu hay không, nếu muốn lên sân, vết thương ở cổ tay kia có lẽ sẽ trở nên nghiêm trọng hơn.

Viên Mộng cảm thấy rất may mắn vì Ôn Lê cũng không chú ý tới vì sao mình đối với chuyện Hàn Tử Hách bị thương rõ như lòng bàn tay, lo lắng mình lại nói nhiều thành nói sai, cô dứt khoát ngậm chặt miệng.

Nhìn Ôn Lê lo lắng nhưng chờ đợi đáp lại, Bùi Tri Tự trầm giọng, giọng nói có chút lạnh nhạt: "Chắc là không sao, vừa rồi nhìn cậu ta lắc bóng vài cái cũng được.”

Vừa dứt lời, Viên Mộng bỗng nhiên chỉ vào cách đó không xa một đám người nói ra: "Những người đó có phải là học sinh trường trung học Thụ Nhân hay không?”

Suy nghĩ của Ôn Lê bị dời đi thành công, cô nhìn theo hướng ngón tay Viên Mộng, một đám trẻ mặc váy ngắn ca rô màu xanh đỏ đang cùng mấy nam sinh cao lớn cười cười nói nói đi tới.

Thật đúng là người của trường trung học Thụ Nhân.

Bởi vì đối thủ thi đấu và khán giả có mặt trước thời gian đấu, ba người vừa vào nhà thi đấu, Viên Mộng liền nhanh chóng bảo Bùi Tri Tự buông đồ xuống, bảo anh đi chuẩn bị với các đồng đội.

Ôn Lê cũng cảm thấy anh càng nên đi cùng đồng đội thương lượng chiến thuật chuẩn bị trước khi thi đấu, loại chuyện nhỏ chuyển đồ này tuy rằng cô làm chậm, nhưng cũng có thể làm được.

Viên Mộng cầm băng rô trong tay Bùi Tri Tự, vội vàng hoảng hốt nói một câu trận thế của Ngũ Ái chúng ta cũng không thể thua, tôi phải nhanh chóng kéo biểu ngữ băng rô lên trước, các cậu nhất định phải cố gắng lên! Cố lên, cố lên, cố lên!

“Bùi Tri Tự, nhớ truyền đạt cho các đội viên khác lời khích lệ tràn đầy tình cảm mãnh liệt của tôi!” Nói xong, cô ấy liền chạy nhanh về phía khán đài.

Viên Mộng không có ở đây, giữa hai người liền an tĩnh hơn rất nhiều. Ôn Lê cẩn thận nhận lấy bảng đèn từ chỗ Bùi Tri Tự, gật đầu trước lời dặn dò: "Cẩn thận, đừng gấp."

Ánh đèn trong nhà thi đấu sáng ngời, chiếu bóng hai người lên sàn nhà. Nam sinh trước mặt tựa hồ cũng không có ý định rời đi, cô ngẩng mặt lên, đối diện với đôi mắt đen trắng rõ ràng của anh.

Bùi Tri Tự cao hơn cô không ít, lúc này thấy cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn khó hiểu nhìn mình, chỉ cảm thấy cô thật sự ngốc nghếch.

Sau một lúc lâu, anh rốt cục cũng bại trận trước, mở miệng nhắc nhở: "Ôn Lê, cậu không có gì cần tôi truyền đạt cho đồng đội khác sao?"

Ôn Lê sửng sốt, sau đó mới phản ứng được anh đang ám chỉ cái gì. Cô mím đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận, vì sự chậm chạp của mình mà ngượng ngùng: "Cái kia, có lời muốn nói.”

“Hy vọng mọi người đều có thể phát huy trạng thái tốt nhất của mình, nhưng nhất định phải chú ý bảo vệ tốt bản thân, thân thể mới là quan trọng nhất. Mọi người cố lên.”

Bùi Tri Tự lẳng lặng nhìn cô, không nói gì.

Bị ánh mắt đen nhánh thâm thúy của anh nhìn, Ôn Lê căn bản không biết mình còn có thể nói thêm lời khích lệ gì nữa, cô dời tầm mắt đến vòng sáng vắt trên sàn nhà, dừng lại vài giây, lại nhẹ giọng nói: “Cậu cũng vậy.”