Chương 37: Dùng khẩu hình không tiếng động đáp

Sức kêu gọi của Hàn Tử Hách quả nhiên đủ mạnh, Ôn Lê vốn tưởng rằng lớp 12 có thể có mấy người đến xem trận đấu cũng đã đủ nhiều rồi, không nghĩ tới chờ cô và Viên Mộng làm xong lại trở lại khán đài, trên khán đài đã không còn lại mấy chỗ trống.

Lại nhìn trường trung học Thụ Nhân bên kia, cho dù người xem thi đấu không nhiều bằng Ngũ Ai, nhưng liếc mắt một cái cũng là một mảnh đông nghịt.

Ôn Lê không khỏi có chút kinh ngạc: "Mộng Mộng, Hàn Tử Hách cũng gọi cả lớp mười một mười hai tới sao?”

“Đúng vậy, tôi nói chỉ gọi bạn học lớp 12 là được rồi, kết quả cậu ta nói lần thi đấu này liên quan đến vinh dự của trường trung học Ngũ Ái, mặc kệ kết quả như thế nào, chúng ta làm sân nhà không thể thua.”

Viên Mộng lấy ra một chai đồ uống đưa cho Ôn Lê: "Có điều hôm nay thấy trung học Thụ Nhân cũng tới nhiều người như vậy, thật may mắn vì tôi ngăn cản Hàn Tử Hách không thành công, bằng không nếu thật nghe lời tôi, hôm nay về mặt cổ vũ nhất định chúng ta có vẻ cực kỳ thảm.”

Ôn Lê nhận lấy đồ uống gật gật đầu, cô nhìn khán giả bốn phía gần như ngồi đầy sân, tâm tình không khỏi khẩn trương lên.

Bởi vì Viên Mộng là ủy viên tổ chức trong lớp, rất nhiều chuyện liên quan đến trận đấu đều là cô ấy phụ trách, nhất là khi trận đấu tạm dừng cung cấp nước và khăn mặt cho đội viên, cho nên từ trước khi hai người tới nhà thi đấu thể thao, vị trí hàng đầu cũng đã được giữ lại.

Ôn Lê là lần đầu tiên xem trận đấu bóng ở khoảng cách gần như vậy, từ khi đội viên hai bên vào sân, cô liền nhìn người trên sân không chớp mắt.

Đồng phục của trường trung học Thụ Nhân cũng giống như đồng phục của bọn họ, theo lý mà nói, so sánh với trường trung học Ngũ Ái, hẳn là càng thu hút sự chú ý của mọi người hơn một chút, nhưng ánh mắt của Ôn Lê, từ đầu đến cuối đều không rời khỏi mấy nam sinh mặc đồng phục đen kia.

Nói chính xác hơn, từ đầu đến cuối đều rơi vào trên người Bùi Tri Tự.

Ánh đèn chói lọi trong nhà thi đấu chiếu từ trên trần nhà xuống, lúc này đang chiếu đều lên vai anh, thiếu niên anh tuấn thân dài vừa vặn nghiêng đầu nói chuyện với các đồng đội, đường nét thâm thúy cùng mặt mày đẹp mắt được chiếu rọi rõ ràng.

Đương nhiên, bị Bùi Tri Tự hấp dẫn không phải một mình Ôn Lê. Trận đấu vừa mới bắt đầu, mấy học sinh phía sau không nhịn được bắt đầu thảo luận.

“Trời ạ, Bùi Tri Tự học trưởng thật sự rất đẹp trai, vóc dáng cũng cao, cảm giác còn cao hơn nửa cái đầu của nam sinh đứng ở phía sau kia." Nữ sinh tóc dài phát ra cảm thán.

"Tôi nói các cậu mặc dù là đến xem học trưởng, nhưng ít nhất quy tắc cơ bản của bóng chuyền cũng nên hiểu rõ một chút, cái người đứng ở phía sau gọi libero, chiều cao của libero vốn là không cần phải rất cao." Cô gái tóc ngắn một bên thở dài, đưa tay đẩy đẩy kính mắt.

(*libero: Libero là một vị trí chuyên biệt trong bóng chuyền, có nhiệm vụ đỡ bước 1 và cứu bóng cho toàn đội. Vận động viên Libero bóng chuyền thường là người có phản ứng nhanh nhẹn nhất trên sân và có thể thay thế cho bất kì ai trên sân trong trận đấu.)

“Thời gian một ngày làm sao kịp học quy tắc bóng chuyền chứ, dù sao chỉ cần cuối cùng là trường trung học Ngũ Ái chúng ta thắng là được." Một người khác đã giơ video di động lên: "Kỳ thật tôi cảm thấy Hàn Tử Hách học trưởng cũng rất đẹp trai, hơn nữa anh ấy đối xử với ai cũng rất tốt, cười rộ lên lại rất lưu manh, tôi rất thích kiểu người như anh ấy.”

“Thôi đi, cậu cao bằng củ khoai tây nhỏ, đứng trước mặt học trưởng Hàn Tử Hách người ta anh ấy cũng không nhìn thấy cậu, cậu thích kiểu người như anh ấy cũng vô dụng." Nữ sinh tóc dài cười nói.

“Này! Thế thì tôi là củ khoai tây nhỏ còn cậu là củ khoai lang nhỏ!" Một nữ sinh khác giả bộ tức giận quay đầu oán giận: "Hàn Tử Hách học trưởng thân cao 1m86, Bùi Tri Tự học trưởng trong lòng cậu cao hơn 1cm, cậu cao 1m6 đứng trước mặt anh ấy trông giống như học trưởng xách cái phích nước nóng vậy!"

Mắt thấy hai ngữ sinh từ chơi đùa thanh oán hận công kích cá nhân lẫn nhau, nữ sinh đúng lúc cắt đứt, nghi hoặc hỏi: "Này này này. Hai cậu dừng lại trước, tôi nói Từ Điềm, chiều cao của các học trưởng như thế nào cậu rõ như lòng bàn tay thế, con số này lại cũng có thể nhớ rõ như vậy, như thế nào hôm nay lại còn quên làm bài tập hóa phải nhờ tôi yểm hộ che chở cho cậu?"

Nhắc tới cái này, sinh viên nữ sinh bị nói là Khoai Tây Nhỏ hất cằm lên, vẻ mặt có chút đắc ý: "Cái này cậu không biết sao, lúc học lớp 10 có lần lên lớp, giáo viên bảo tôi đi hỗ trợ ghi điểm cho ban 11, tôi liếc mắt một cái liền thấy được thông tin của học trưởng Hàn Tử Hách cùng Bùi Tri Tự. Tên ở cạnh anh ấy nên tôi nhìn thấy cùng nhau.”

…..

Thời gian nghỉ ngơi tạm dừng chỉ có 60 giây, 6 đội viên nhanh chóng đi tới bên sân, thừa dịp thời gian rảnh rỗi ngắn ngủi thương lượng chiến thuật trong trận đấu tiếp theo.

Khăn mặt và nước Viên Mộng đã chuẩn bị sẵn đặt ở bên cạnh, Hàn Tử Hách tiện tay vớt mấy bình đưa cho đội viên, trong miệng phân tích lỗ hổng tồn tại trên lối đánh của đối thủ.

Bùi Tri Tự gật đầu đồng ý, sau đó ngửa đầu uống ngụm nước trong tay.

Da Bùi Tri Tự cũng không tính là đen, hiện tại lại vận động kịch liệt một phen, lúc này làn da trơn bóng của thiếu niên đang hơi nổi lên chút màu đỏ khỏe mạnh.

Ôn Lê nhìn sườn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, nhìn thấy vài giọt mồ hôi đang dọc theo cằm chảy xuôi xuống phía dưới, sau đó lại theo động tác nuốt của anh trôi chảy qua yết hầu nhô lên.

Theo bản năng, cô cũng nuốt một ngụm nhỏ.

Thời gian tạm dừng 60 giây rất nhanh đã đến, khi tiếng còi lại vang lên anh rốt cục có cơ hội nhìn về phía hàng ghế khán giả.

Nữ sinh tóc mái ngang đang mím chặt miệng nhìn về phía giữa sân, chống lại tầm mắt của anh, cô vội vàng nắm chặt nắm đấm, ở trước người bày ra tư thế cố gắng lên.

Thấy vẻ mặt căng thẳng của cô còn không quên cổ vũ cho anh, Bùi Tri Tự không nhịn được nhếch môi lên.

“Được." Anh nhìn cô, trước khi xoay người hướng về lưới chắn, dùng khẩu hình không tiếng động đáp lại sự cổ vũ của cô.