Chương 35: Cậu không sao chứ?

Hàn Tử Hách truy hỏi không dứt cuối cùng bị tiếng chuông lên lớp cắt đứt, Bùi Tri Tự bước nhanh đi.

Đi cửa sau quay về lớp, lúc kéo ghế ra, theo thói quen liếc mắt nhìn về phía trước.

Ôn Lê đang cùng Viên Mộng kề sát đầu thảo luận cái gì đó, đại khái là nói đến chuyện thú vị nào đó, cô gái búi tóc mím môi nở nụ cười.

Anh nhìn một lát, sau đó trước khi giáo viên đi vào lớp mới ngồi xuống.

Bên tai có tiếng lật đồng loạt trang giấy vang lên, Bùi Tri Tự cúi đầu, nhìn vào chữ vuông trên sách.

Anh nghĩ, nếu người ngồi cùng bàn với Ôn Lê là anh, liệu cô có giống như lúc nãy không?

Như vậy, lặng lẽ đem đầu lại gần, nhỏ giọng cùng anh nói chuyện thú vị.

Một ngày thời gian trôi qua rất nhanh, ngày hôm sau chính là thứ sáu, buổi chiều ba tiết học qua đi, người trong lớp cũng đã có chút hành động sơ hở.

Khi thầy vật lý La Huy giảng xong đề cuối cùng của bài kiểm tra tuần, chỉ còn 10 phút nữa tan học.

Bọn trẻ này căn bản không giấu được chuyện gì, bảng đèn và băng rô cổ vũ cho trận đấu bóng chất đống ở hàng ghế sau lớp học, sợ giáo viên nhìn không ra bọn họ sau khi tan học có sự kiện lớn.

La Huy dạo qua một vòng trong lớp, liền từ trong tiếng xì xào bàn tán của mấy người nghe hiểu được đại khái.

Nếu bọn nhỏ không có tâm tư học trong mười phút còn lại, chi bằng cho bọn trẻ về sớm mười phút đến nhà thi đấu thể thao sớm để chuẩn bị.

La Huy vặn nắp bình giữ nhiệt, đứng ở trên bục giảng tuyên bố cho học sinh tan học sớm.

Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt ngây ngô của đám học sinh dưới bục giảng từ mờ mịt đến chờ mong lại đến kinh sợ. Vui mừng thay đổi, trước khi mọi người bộc phát ra tiếng reo hò cuồng hoan, La Huy vội vàng làm dấu im lặng, hạ giọng dặn dò.

“Nhỏ tiếng một chút, lén lút đi, đừng để lớp khác nghe thấy.”

Bọn nhỏ tất cả đều vội vàng gật đầu đáp ứng, còn có mấy người hướng trên bục giảng kính lễ, làm động tác kéo khóa miệng, sau đó nhanh chóng thu dọn cặp sách đi ra ngoài, dẫn đầu khom lưng xuyên qua hành lang.

Tất cả học sinh trong một lớp đều tuân theo mệnh lệnh "Không cần bắn súng, lén lút vào thôn", thành công rời khỏi phòng học.

Ôn Lê đeo cặp sách, trong lòng ôm bảng đèn giúp Viên Mộng cầm, bước chân rất nhẹ đi theo mọi người xuống lầu.

Đây là lần đầu tiên cô trải qua tình cảnh cả lớp cùng nhau "trốn đi", trong lòng cảm thấy vừa mới lạ vừa hưng phấn. Nếu là ở ban 10 trước kia, cho dù là giáo viên tuyên bố tan học sớm, trong lớp cũng sẽ có người kiên trì đến khi tiếng chuông tan học vang lên. Bởi vì bọn họ chưa bao giờ chủ động bỏ qua cơ hội từng giây từng phút ở chung với giáo viên.

Chuyển qua một khúc cua nữa chính là cửa hông, Viên Mộng xoay người nhắc nhở Ôn Lê bên cạnh chú ý bậc thang, vừa quay đầu, liền nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc đỏ bừng của cô.

Trông có vẻ phấn khích và cảnh giác.

“Lê Lê, sao cậu lại căng thẳng như vậy, đừng lo lắng, mấy người Hàn Tử Hách chơi bóng rất khá, trước kia Bùi Tri Tự cũng luyện tập chơi bóng với bọn họ, chỉ có điều sau khi lên lớp 12 ủy viên học tập Phùng Thanh Nhã thường xuyên không ở trường, lớp trưởng Bùi Tri Tự phải làm việc nhiều hơn một chút, cậu ấy mới rời khỏi đội bọn họ, đổi lại là Tôn Hạo Thần.”

Ôn Lê không biết Phùng Thanh Nhã từ ban 10 thăng lên ban 11 vẫn làm ủy viên học tập, cái miệng phấn hồng kinh ngạc mà tròn thành một cái O nho nhỏ, sau một lúc lâu mới nặng lại mím môi, nhỏ giọng giải thích nói: "Không phải, là... là tôi chưa bao giờ lặng lẽ trốn về sớm như vậy, lại còn là cùng mọi người cùng một chỗ..."

Nhìn vẻ mặt không hiểu lắm của Viên Mộng, cô tiếp tục nói: "Chỉ là.... chỉ là có một chút kích động, tim đập thình thịch, cảm giác như là làm chuyện xấu.”

Viên Mộng sửng sốt, sau đó nhịn không được nở nụ cười: "Lê Lê sao cậu lại dễ thương như vậy, giống như một đứa trẻ ngoan vậy. Đừng nói tan học sớm, tiết cuối cùng trước khi thi cuối kỳ lớp 11 trước kia, giáo viên còn cho mọi người nghỉ cả tiết để học sinh đi ra sân chơi mà, thả lỏng tâm tình một chút!”

Ôn Lê chớp mắt nhìn, thanh tiến độ trong đầu đang chậm rãi nạp vào phong cách học tập của ban 11, không ngờ điều cô cần học đó là sự thoải mái và tự do.

Chỉ là trong đầu vừa nghĩ, hành động liền dễ dàng xuất hiện sai lầm.

Lúc nãy Viên Mộng nhắc nhở bậc thang ngay trước mặt cô, cô một cái không kịp phản ứng, giẫm hụt một bậc nho nhỏ, mắt thấy đồ vật trong ngực ôm không được sắp rơi xuống, một bàn tay to bỗng nhiên từ phía sau vươn tới, vững vàng bắt được bảng đèn cổ vũ.

Viên Mộng ở một bên kinh hô Lê Lê cẩn thận, Ôn Lê thì có chút hoảng hồn nhìn xương bàn tay trên mu bàn tay của đối phương đang phồng lên bởi vì dùng sức.

“Lê Lê, cậu không sao chứ?” Viên Mộng quả thực cũng bị dọa, vội vàng đem túi xách trong tay đặt sang một bên, nhìn chân của cô nhiều lần xác nhận: "Có bị trẹo hay không a, chân có đau hay không?"

Ôn Lê lắc đầu nói không có việc gì, sau đó liền nhìn đèn trong ngực bị chủ nhân bàn tay to dễ dàng chụp lấy.

Bùi Tri Tự một tay cầm đèn đi tới trước mặt hai người, anh khom lưng xách túi Viên Mộng đặt ở một bên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm mắt cá chân mảnh khảnh của Ôn Lê: "Có muốn đi phòng y tế xem không? Vừa rồi giẫm hụt rất dễ bị trật mắt cá chân.”

Vốn là giúp đỡ, nhưng lúc này lại thiếu chút nữa gây họa, Ôn Lê nhỏ giọng nói: "Thật sự không có việc gì, giẫm hụt một chút tôi nhanh chóng đứng vững lại được.”

Nói chuyện, tư thế cô bình thường bước xuống bậc thang cuối cùng: "Xuống lầu cũng không đau, không bị trật, tôi ôm bảng đèn là được rồi, cậu mau đi tập hợp với bọn Hàn Tử Hách chuẩn bị thi đấu đi.”

Nói xong, cô lại cam đoan: "Tôi nhất định sẽ không ngã vào bảng đèn, cậu yên tâm.”

Thấy Ôn Lê đi đường quả thật không bị ảnh hưởng, Bùi Tri Tự ngước mắt, nhìn vẻ mặt nghiêm túc cam đoan của cô, có chút bất đắc dĩ.

Anh lúc nào thì lo lắng sợ cô sẽ làm bể bảng đèn chứ.