Chương 34: Có tình ý

Ôn Lê cũng không có lý do gì thích hợp để từ chối, huống hồ nghe được Hàn Tử Hách thề son sắt cam đoan đến lúc đó cả lớp đều sẽ có mặt, nếu hiện tại cô bởi vì ngượng ngùng mà cự tuyệt, trở thành người duy nhất vắng mặt trong hoạt động của lớp, không khỏi có vẻ có chút không hòa hợp.

Cho nên đón lấy ánh mắt của cô, cô gật gật đầu, nhỏ giọng đáp ứng: “Tôi, tôi sẽ đi cùng Mộng Mộng, các cậu cố lên.”

Người đầu tiên mặt mày hớn hở là Hàn Tử Hách, hắn vỗ vỗ vào ngực mình, bộ dáng mười phần tin tưởng nói: "Yên tâm đi, có anh Tự phụ trợ, không đem đám người Thụ Nhân kia đánh đến hoa rơi nước chảy thì còn mặt mũi gì nữa chứ!”

Viên Mộng lần này cũng không vội vã oán giận Hàn Tử Hách mạnh miệng nói, cô một lần nữa khoác cánh tay Ôn Lê lên, quay đầu nói với hai nam sinh cao lớn anh tuấn:

"Các cậu cố gắng hết sức là được rồi, vốn chính là tạm thời đáp ứng, huống hồ chúng ta còn có đội viên xảy ra tình huống ngoài ý muốn, ngày mai lúc thi đấu đem an toàn đặt lên vị trí thứ nhất mới là quan trọng, tôi cùng Lê Lê đi về trước, còn phải chuẩn bị những thứ dùng cho cuộc thi nữa.”

Hàn Tử Hách hiển nhiên cũng rất không thích ứng Viên Mộng đột nhiên nhỏ nhẹ dịu dàng như vậy, hắn giơ tay xoa xoa mái tóc ngắn, cợt nhả nói: "Yên tâm đi, khẳng định sẽ không bị thương, chỉ cần các cậu ngày mai có thể ra sức cổ vũ cho chúng tôi là được rồi.”

Mấy câu sau Ôn Lê cũng không nghe rõ, cô vẫn cúi đầu nhìn mũi chân của mình.

Nhưng cho dù không ngẩng mặt lên, cô cũng có thể nhạy cảm nhận được ánh mắt Bùi Tri Tự rơi trên người cô.

Cuối cùng khi xoay người cùng Viên Mộng đi vào phòng học, cô không nhịn được, lặng lẽ ngước mắt nhìn nam sinh trước mặt.

Chỉ một cái liếc mắt này, làm cho lông mi cô không tự chủ mà run rẩy.

Thì ra anh không chỉ nhìn cô mà đồng thời khóe mắt và đuôi lông mày còn nhếch lên ẩn chứa một nụ cười nhàn nhạt.

Trên đường đi đến phòng học, Ôn Lê nhịn không được suy nghĩ, là trên mặt mình có thứ gì sao?

Nếu không tại sao anh lại nhìn cô cười?

Viên Mộng còn ở bên cạnh yên lặng thuật lại những thứ sau khi tan học muốn đến cửa hàng in ấn đặt mua, Ôn Lê thì quay đầu, lặng lẽ nhìn về phía cửa sổ sạch sẽ sáng sủa bên cạnh.

Nhìn thấy khuôn mặt thanh tú phản chiếu trên cửa kính giờ phút này đang nhíu mày, cô chớp mắt mấy cái, nghi hoặc trong lòng càng tăng.

Không có nha, trên mặt mình cũng không có cái gì kỳ lạ.

Vậy Bùi Tri Tự anh... đang cười cái gì vậy?

Nhìn bóng dáng hai người từ từ biến mất ở chỗ rẽ, Bùi Tri Tự thu hồi mắt, cẩn thận nhớ lại nhất cử nhất động vừa rồi của Ôn Lê.

Tuy nói ngày hôm qua, trước khi Ôn Lê đẩy cửa phòng photocopy ra, anh cũng đã thu dọn sạch sẽ bản thân, ném đi khăn giấy dính thành một cục. Nhưng lúc ấy thời gian thật sự là quá mức cấp bách, cho dù anh đã mở cửa sổ, trong phòng nhỏ hẹp khó tránh khỏi sẽ lưu lại một chút mùi tanh nồng.

Nói khi đó anh không khẩn trương là giả, nhất là sau đó Ôn Lê tận lực né tránh đứng quá gần anh, cúi đầu nhanh chóng in bài thi xong liền chạy mất, anh quả thật đang lo lắng cô có nhận ra cái gì hay không.

Nhưng vừa rồi khi cô đối diện với ánh mắt của anh nhỏ giọng đồng ý, lại không giống như là đã phát hiện ra bí mật của anh ở phòng photocopy.

Với một cô gái dễ nhút nhát và thận trọng như cô, nếu thực sự biết anh làm gì ở trường, có lẽ cô sẽ tránh mặt và hạn chế tiếp xúc với anh mới đúng.

Nghĩ tới đây, ý cười trong đáy mắt Bùi Tri Tự lại sâu hơn một chút.

Lúc ấy cô đột nhiên bị Hàn Tử Hách hỏi, cô chớp chớp đôi mắt to bối rối, thực sự đáng yêu không thể tả.

“Này, anh Tự, nghĩ gì mà cười thành như vậy?" Hàn Tử Hách duỗi năm ngón tay quơ quơ trước mặt anh, sau đó thuận thế lấy cánh tay khoác lên vai anh.

“Cậu nói cái gì?”

“..." Hàn Tử Hách có chút không nói nên lời, cánh tay hắn siết chặt hơn: “Không ngờ vừa rồi tôi nói nửa ngày mà anh cũng không nghe à?”

Ánh sáng buổi chiều tà chiếu vào hành lang. Buổi chiều vốn đã nóng, cộng thêm cái nắng như thiêu đốt, cả người đều phủ một lớp mồ hôi mỏng. Bùi Tri Tự kéo cánh tay Hàn Tử Hách ra, nhíu mày: “Đừng khoác, nóng.”

Hàn Tử Hách thành thật buông lỏng tay, đang chuẩn bị nhắc lại lời vừa rồi một lần nữa, ánh mắt lại lơ đãng dừng ở trên cổ tay anh.

“Này anh Tự! Anh đeo cái gì vậy?" Hắn kéo tay Bùi Tri Tự lật qua lật lại nhìn: “Tôi không nhìn lầm chứ, đây là dây buộc tóc của con gái hay đeo mà? Cái này còn có trang trí…”

Việc không đủ đội viên thi đấu đã được giải quyết, Hàn Tử Hách lúc này đã có thời gian thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, hắn túm lấy cánh tay Bùi Tri Tự, cẩn thận nghiên cứu: "Mau để tôi xem trên này có thứ gì. Đây, đây là.... một con chó nhỏ?”

Quan sát nửa ngày, Hàn Tử Hách rốt cục không hiểu ngẩng đầu.

Bùi Tri Tự không để ý đến ba câu hỏi chí mạng của hắn, quay tay nhấc chân đi về phía trước.

“Sao anh không lên tiếng nữa, đừng hòng lảng tránh qua cửa nhé, tôi đã từng thấy những cô gái có dây buộc tóc trông như thế nào, đây không phải là vòng tay!" Hàn Tử Hách không tha dí theo sau hỏi.

“Ừ, là dây buộc tóc." Bùi Tri Tự bình tĩnh thừa nhận.

Hàn Tử Hách:!!!

"Tôi kháo, tôi kháo, tôi kháo!" Hắn dùng ngón tay móc lỗ tai, lại mở miệng, trong thanh âm biểu lộ kinh ngạc.

“Dây! Buộc! Tóc! Của! Con! Gái!”

“Anh Tự, anh có tình ý! Mau khai thật cho tôi!”