Chương 33: Cậu sẽ đến chứ?!

Bởi vì giấc mơ khiến người ta đỏ mặt tim đập này, Ôn Lê cả buổi sáng cũng không đi về phía phòng học, uống xong sữa cùng trái cây xong, cô gom tất cả rác cùng nhau bỏ vào túi nilon nhỏ, treo ở giữa bàn học.

Buổi chiều cùng Viên Mộng từ siêu thị nhỏ trở về, vừa đi qua chỗ rẽ, cô liền nhìn thấy Bùi Tri Tự đứng cách đó không xa.

Thiếu niên thân hình cao lớn dưới ánh mặt trời, lúc này đang hơi nhíu mày nghe Hàn Tử Hách nói chuyện. Xa xa nhìn lại, bóng dáng cực kỳ giống một cây bạch dương cao lớn.

Ôn Lê không biết phải đối mặt với Bùi Tri Tự đang hôn cô trong mơ như thế nào, nửa bước chân đi đột nhiên thu hồi lại, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, muốn chờ anh đi rồi mới trở về lớp.

Nhưng hiển nhiên, Viên Mộng ở bên cạnh lại không nghĩ như vậy.

Vừa nhìn thấy mục tiêu, cô ấy kéo cánh tay Ôn Lê đi về phía hai nam sinh.

An Nhạc lập tức không chịu nói chuyện, nhưng không đợi hắn mở miệng, cũng bị người bắt lấy, đưa tới trước mặt hắn.

“Hàn Tử Hách, trận đấu bóng chuyền ngày mai có đấu không? Nếu xác nhận đấu hôm nay tôi sẽ chuẩn bị nước và khăn cho trận đấu, cùng với băng rô và bảng đèn cổ vũ.”

Viên Mộng nắm chặt nắm đấm nhỏ, một quyền đánh vào cánh tay Hàn Tử Hách, thanh âm cả giận nói: "Ngày hôm qua tôi bảo cậu xác nhận kết quả, nhanh chóng nói cho tôi biết, kết quả cả một buổi sáng nay tìm không thấy cậu đâu.”

“Cậu đang trốn cái gì? Hôm qua ngô ngô ngô....”

Hàn Tử Hách vốn thường ngày cà lơ phất phơ, đã đưa tay ra bịt miệng Viên Mộng khi nghe cô ấy nhắc đến ngày hôm qua.

"Bà nội của tôi ơi, cậu bình tĩnh một chút đi, không phải là cả ngày tôi đều vây quanh anh Tự sao, năn nỉ anh ấy muốn tham dự với chúng tôi sao?!"

Hàn Tử Hách hai câu bay nhanh như sợ Viên Mộng nói cái gì, hắn rít gào bổ sung: "Ai có thể nghĩ tới, Tôn Hạo Thần đột nhiên bị thương chứ? Tiếp tục hướng anh Tự xin giúp đỡ, thay Tôn Hạo Thần lên sân đấu. Tôi nghĩ hết biện pháp, nhưng anh Tự không đồng ý, tôi vội vàng liền gọi anh ấy là ba!”

Viên Mông kéo tay Hàn Tử Hách đang che miệng mình lại, nhìn hắn: "Vậy sao cậu không gọi?"

“Hàn Tử Hà, đồ ngốc này, ai bảo cậu đồng ý chơi bóng trước kỳ thi giữa kỳ? Lần này học sinh trung học là đối thủ lớn nhất của chúng ta, trong đội viên có người chơi bóng đều là học sinh thể dục, căn bản không quan tâm thành tích thi cử của mình, ai biết có phải cố ý ở tổ dự thi, làm lỡ bài kiểm tra của chúng ta hay không?”

Viên Mộng vươn tay, nhéo lấy eo Hàn Tử Hách: "Nhéo chết cậu, người ta mới công kích cậu, cậu liền nhanh chóng đáp ứng. Bây giờ tôi đi nói với bọn họ lấy Tôn Hạo Thần bị thương làm lý do, bọn họ sẽ không có cách nào nói lại, chờ cuộc thi kết thúc thì nói sau!”

Đã đồng ý thi đấu bây giờ lại đổi ý trước một ngày đấu, trong mắt Hàn Tử Hách, loại chuyện này so với chạy trốn không có gì khác nhau, cho nên Viên Mông vừa dứt lời, hắn liền lập tức lên tiếng phủ định: "Không bao giờ! Những thành viên bên trung học sẽ nghĩ gì về chúng ta? Ai lại thay đổi suy nghĩ trước trận đấu một ngày chứ?”

Đại khái là bị lời nói của Viên Mộng kí©h thí©ɧ, Hàn Tử Hách dùng khí lực toàn thân, đem tất cả bên ngoài nói ra: "Anh Tự, xem như cậu nể tình anh em, thay thế cho Tôn Hạo Thần. Chúng ta lên sân thi đấu đi. Bàn về bài năng lực học tập của anh, cho dù chậm trễ vài giờ, cũng không ảnh hưởng đến lần kiểm tra đầu tiên của anh. Đến lúc đó tôi sẽ kêu gọi mọi người trong lớp đều đến đông đủ, lớp bên cạnh tôi cũng kéo đến, tuyệt đối sẽ không mất mặt! Tôi thật sự tìm không được người khác, huống chi tìm cả buổi trời cũng không ai có thể có trình độ như anh. Thắng hay không không quan trọng, tôi cũng không xem đây là trận đấu thật sự, nhưng nếu không đấu trước tiên đã là thua trận rồi.”

Tiếng nói vừa dứt, xung quanh im lặng trong chốc lát, cả Hàn Tử Hách và Viên Mộng đều lo lắng chờ đợi câu trả lời của Bùi Tri Tự.

Bùi Trí Từ liếc nhìn Hàn Tử Hách và hỏi: "Toàn ban chúng ta đều đi à?"

“A?!” Hàn Tử Hách không nghĩ tới anh coi trọng cái này nhất, lập tức gật đầu như băm tỏi: "Khẳng định, ngoại trừ Tôn Hạo Thần ở bệnh viện không thể tới, những người khác tôi tuyệt đối sẽ kêu gọi mọi người tới cổ vũ chúng ta, tôi cam đoan!”

Để chứng minh là mình có thể nói được làm được, Hàn Tử Hách quay đầu hỏi Ôn Lê nãy giờ vẫn đang im lặng: "Ôn Lê, chiều mai đại biểu trường Ngũ Ái chúng ta sẽ thi đấu bóng, cậu sẽ đến chứ?”

Đề tài đột nhiên chuyển tới trên người cô, Ôn Lê nhất thời không biết nên nói cái gì. Cô ngước mắt lên cầu giúp đỡ, nhưng đột nhiên nhìn vào mắt Bùi Tri Tự. Đôi mắt đen sáng quắc của anh không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô, không có ý định mở miệng nói chuyện, Ôn Lê há miệng: "Tôi…”