Chương 28: Để tôi mài một chút được không? (hơi H)

Quần đồng phục hơi cứng ép gậy thịt cương cứng, chỉ cần Ôn Lê hơi cúi đầu, là có thể phát giác hạ thân anh rõ ràng phồng lên một bọc.

"Xin lỗi, có phải vừa rồi đυ.ng đau cậu không?" Ôn Lê cho rằng anh nửa ngày không nói lời nào là bị khuỷu tay mình đυ.ng đau, vẻ mặt khẩn trương quan sát biểu tình của anh.

“Không phải." Bùi Tri Tự thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng đè nén nhịp tim cuồng loạn phủ nhận.

“Vậy…”

Ôn Lê còn chưa nói ra khỏi miệng, trên thảm cỏ xanh rất nhanh chạy tới một đám người, nam sinh chạy đầu trên lưng đang cõng một người.

"Nhanh lên, đến phòng y tế trước!"

“Tôn Hạo Thần cậu cảm thấy thế nào?! Cậu cũng đừng nhắm mắt ngủ a! Nếu không tỉnh lại thì sao!”

"Có cần gọi 120 gọi xe cứu thương không?"

“A đúng! Tôi gọi tôi gọi tôi gọi!”

Các nam sinh vừa rồi còn đang đá bóng ầm ĩ chạy ra ngoài sân thể dục, Tôn Hạo Thần được cõng vừa đau vừa không nói gì, giọng nói yếu ớt: "Các cậu con mẹ nó có thể nói tôi tốt một chút được không, nhiều nhất là gãy xương, cái gì nhắm mắt liền tỉnh không lại, ầm ĩ muốn chết?!”

Ôn Lê nghe rõ mấy người nói chuyện kinh ngạc nhìn bọn họ, kịp phản ứng là Tôn Hạo Thần đá bóng bị thương, lại theo bản năng quay đầu nhìn Bùi Tri Tự.

Bùi Tri Tự khoác áo khoác vừa cởi trên cánh tay xuống, phủ áo xuống che kín trước người, hiển nhiên anh cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lúc này cau mày.

“Tôi đi tìm chủ nhiệm lớp.”

Ôn Lê lần này cũng phục hồi tinh thần lại, lực chú ý của cô đều tập trung vào sắc mặt Tôn Hạo Thần trắng bệch, căn bản không chú ý Bùi Tri Tự đột nhiên cởϊ áσ khoác.

“Vậy tôi đi gọi giáo viên thể dục." Cô nói.

Trong lớp những người khác nghe nói Tôn Hạo Thần bị thương cũng đều chạy tới, nửa tiết thể dục cứ như vậy ở trong hoảng loạn vượt qua, mãi đến khi nhìn Tôn Hạo Thần được dùng cáng cứu thương nâng lên đón đi, mọi người mới tốp ba hướng tòa nhà dạy học đi tới.

Tiếng chuông hết một tiết đã sớm vang, thời gian giữa giờ mười phút gắt gao, chờ Ôn Lê chạy chậm trở lại phòng học, vừa vặn nhìn thấy giáo viên tiếng Anh ban 10 ở cửa thay thế chủ nhiệm lớp tuyên bố tiết tự học này.

"Cô Lư các em đi theo bạn học bị thương đến bệnh viện, tiết này mọi người thành thật nghiêm túc tự học, thầy tin học sinh ban 11 các em biết tiết chế hơn các lớp khác, cho nên thầy cũng không nói nhiều."

Thấy Ôn Lê thở hồng hộc chạy tới, giáo viên ban 10 đưa bài thi trong tay qua: "Ôn Lê, vừa vặn em mang những bài thi này đến phòng photocopy sao chép một chút, đây là bài tập cô Lư để lại cho các em, cô ấy còn chưa kịp đi photo.”

Ôn Lê đứng tại chỗ hít thở đều đều, gật đầu đồng ý, sau đó nhanh chóng quét mắt nhìn lớp học yên tĩnh.

Chỗ ngồi của mình bên cạnh trống không, Viên Mộng còn chưa trở về.

Mà hàng ghế sau cách nhau khá xa, cũng liên tiếp trống hai chỗ ngồi.

Một người là vị trí của Bùi Tri Tự, còn người kia, cô nghĩ nghĩ, hình như là của Hàn Tử Hách.

Viên Mộng âm thầm biến mất cả tiết học, điều này làm cho lo lắng trong lòng Ôn Lê tăng lên, lúc cầm bài thi đi về phía phòng photocopy, cô sốt ruột lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Viên Mộng.

Tiếng tút tút không người nghe kéo dài thật lâu, cô không nghĩ ra biện pháp khác, đành phải soạn một tin nhắn gửi qua.

Một miếng lê khoai môn nhỏ: Mộng Mộng, cậu ở đâu? Trả lời tin nhắn được không? Tôi lo cho cậu.

Thỉnh thoảng cô cúi đầu nhìn về phía màn hình điện thoại di động, sợ bỏ lỡ tin nhắn Viên Mộng gửi tới, thế cho nên đi tới cửa phòng photocopy, lúc đưa tay cầm tay cũng không ý thức được cửa đang mở.

Két két một tiếng cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, bên trong phòng mờ tối làm cho Ôn Lê không khỏi híp mắt lại.

Mượn một chùm ánh sáng mỏng xuyên qua khe hở rèm cửa sổ, lúc này cô mới phát hiện phòng photocopy lại có người.

Trong tầm nhìn mông lung, hình dáng khuôn mặt xuất chúng của Bùi Tri Tự bị chùm sáng bao phủ, sống mũi cao thẳng nửa ẩn dưới bóng tối, đường cong xương mày lưu loát kéo dài về phía trán, đôi mắt anh rất sáng, lúc này đang rơi vào trên mặt của cô.

Trong không khí rất yên tĩnh, cô có thể nghe thấy hơi thở nặng nề của anh.

Tầm mắt Ôn Lê theo l*иg ngực phập phồng của anh dời xuống, thấy năm ngón tay thon dài của anh đang nắm gậy thịt to lớn.

Hô hấp của cô chợt ngưng trệ, bài thi trong tay ào ào rơi xuống bên chân.

Dưới chân như bị đổ chì, không biết ứng phó với tình cảnh này như thế nào, cô đành phải nhắm chặt hai mắt lại.

Mãi cho đến một trận gió đột nhiên đem cánh cửa hoàn toàn đóng lại, ngực Ôn Lê run lên, tay nắm chặt mép váy bị một bàn tay ấm áp bao lấy.

“Ôn Lê, giúp tôi.”

Không giống với giọng nói thường ngày của Bùi Tri Tự, lúc này giọng anh khàn khàn, nghe như đang cố gắng đè nén điều gì đó.

Nhận thấy anh nắm tay cô, Ôn Lê giãy dụa, luống cuống gọi tên anh: "Bùi Tri Tự…”

Bầu không khí quỷ dị giằng co, điện thoại di động trong túi bỗng nhiên phát ra tiếng leng keng, Ôn Lê bị kinh sợ mềm nhũn dưới chân, ngã ngồi trên đùi anh.

Vật cứng sưng tấy đè lên eo cô, hơi nóng mờ nhạt truyền lên làn da mềm mại mỏng manh.

Ôn Lê mím môi đứng dậy muốn trốn, lại bị Bùi Tri Tự hai tay ôm eo nhấc lên, đem thân thể cô hoàn toàn xoay lại.

Làn váy đồng phục bị vén tới chân, hai chân trắng nõn thon dài của thiếu nữ ở bên cạnh anh mở rộng, Bùi Tri Tự hướng cô tới gần một chút, côn ŧᏂịŧ nóng cứng cách một khối vải vóc qυầи ɭóŧ nho nhỏ, chọc thủng khe thịt khép kín.

“A..." Thanh âm Ôn Lê run rẩy, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cánh tay anh, giương mắt nhìn anh.

“Để tôi mài một chút được không?" Bùi Tri Tự thương lượng với cô, ngón tay đẩy vạt áo sơ mi ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên ngực cô xoa bóp.

Ôn Lê không hiểu ý của anh, chỉ cảm thấy trái tim đang đập muốn từ trong cổ họng nhảy ra.

Bùi Tri Tự cúi đầu, vùi mặt vào hõm vai xinh đẹp của cô, anh hít một hơi thật sâu, mũi tràn đầy hương thơm của thiếu nữ.

Hơi thở mỏng manh dày đặc rơi vào cổ Ôn Lê, tạo nên một mảnh tê dại ngứa ngáy, cánh môi thiếu nữ hồng phấn mở ra, một chữ ngứa còn chưa nói ra miệng, côn ŧᏂịŧ ở hạ thân liền bắt đầu cọ xát lên dưới.

Ôn Lê thấp giọng kêu lên, giọng điệu mềm mại làm cho cô chợt đỏ mặt.

Nội tâm còn đang kinh ngạc chính mình tại sao lại phát ra thanh âm như vậy, nút áo ở ngực đã bị cởi bỏ.

Làn da vừa tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, thình lình bị kí©h thí©ɧ nhũ hoa lồi lên thật nhỏ.

Ôn Lê cảm thấy lạnh, rụt vai muốn khép lại cổ áo, mông liền theo bản năng nhích về phía sau.

Thân thể khẽ động, côn ŧᏂịŧ vốn kề sát ở huyệt khẩu trên dưới lề mề bởi vậy đυ.ng vào sai vị trí, qυყ đầυ nặng nề đâm lên bụng mềm mại của cô.

"Ưʍ..." Thân thể Ôn Lê rung động, đưa tay muốn đẩy cây cấn kia ra, chỉ là đầu ngón tay vừa chạm vào thân trụ, đã bị sự to lớn cứng rắn của nó làm cho kinh hãi.

"Thật lớn..." Cô cúi đầu nhỏ muốn nhìn, lại nhìn thấy trên qυყ đầυ màu đỏ tía tràn ra chút chất lỏng trong suốt.

Bùi Tri Tự cuộn cổ họng, giữ cổ tay cô đặt lêи đỉиɦ côn ŧᏂịŧ, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Có muốn sờ một cái không?”

---------------------------