Chương 29: Cô ướt (hơi H)

Nói là hôn, nhưng kỳ thật Bùi Tri Tự chỉ dùng môi dán vào miệng mềm mại của cô, anh không có kinh nghiệm hôn môi, lúc này chỉ cảm thấy môi cô đầy đặn mềm mại, muốn nuốt hết vào trong miệng.

Nhiệt độ thân thể hai người kề sát cùng một chỗ tăng lên, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên loãng đi, Ôn Lê chưa nắm được mấu chốt, trong miệng tích góp từng tí một nửa nước bọt không biết nuốt xuống như thế nào.

Lo lắng nước miếng từ khóe môi tràn ra, cái lưỡi nhỏ mềm mại nhẹ nhàng rung động ngăn trở, lại lỡ liếʍ nhầm sang môi của Bùi Tri Tự.

Lưng nam sinh hơi cúi người trước mặt cứng đờ, cái lưỡi dày tiện đà mạnh mẽ đẩy hàm răng của cô ra, móc lấy cái lưỡi mềm mại đang né tránh của cô mà quấn lấy.

“A..." Cô phát ra một tiếng nức nở nghẹn ngào trong miệng.

Thân thể thiếu nữ trong ngực run rẩy, Bùi Tri Tự rõ ràng nghe được tiếng nước òm ọp của mình.

Mũi thở ra hơi thở tràn đầy rối loạn, vật bên dưới đâm vào giữa chân cô trở nên cứng hơn một chút, một ham muốn mãnh liệt kêu gào du͙© vọиɠ tràn ngập ở nơi đó, cứng trướng đến mức anh phát đau.

Hai đầu lưỡi mềm mại đang mập mờ dây dưa, Bùi Tri Tự một tay đẩy áo ngực của cô ra, thả ra hai cục thịt sữa bị trói buộc chặt chẽ.

Với một lực đẩy mạnh từ bên dưới lên, hai viên sữa non giống như thạch hoa quả kia liền run rẩy nhảy lên.

Chết tiệt.

Bùi Tri Tự nhắm mắt lại thở đều, nhưng trong đầu lại hiện lên một ý niệm điên cuồng hơn.

Anh siết chặt hàm răng, cánh tay ôm vai cô, lưng đè về phía trước, sau đó nắm bàn tay nhỏ bé đang cuộn chặt của cô đặt ở dưới thân, lòng bàn tay ôm lấy cô, ưỡn lưng nhét vào trong tay cô.

Gân xanh trên cột thịt phồng lên, cọ xát lòng bàn tay mềm mại của thiếu nữ.

Trong căn phòng tối tăm yên tĩnh, chất đống rải rác vô số giấy trắng sạch sẽ, nhưng lúc này trong mắt Bùi Tri Tự, da thịt lộ ra bên ngoài của Ôn Lê so với giấy trắng còn trắng nõn hơn nhiều.

Phía sau có ánh sáng hoàng hôn chiếu vào, nương theo chùm ánh sáng yếu ớt này, anh hơi nheo mắt lại, muốn đem vẻ mặt động tình của cô khắc sâu vào trong đầu.

Có lẽ vì hoàng hôn buông xuống quá nhanh, khuôn mặt thiếu nữ trong trí nhớ bị bịt kín một tầng men ánh sáng nhàn nhạt, khiến cho anh nhìn thấy không rõ ràng, chỉ là cặp mắt hạnh tròn trịa e lệ nhìn về phía anh, vẫn long lanh sáng ngời như cũ.

Bùi Tri Tự cảm thấy khô nóng, hô hấp phập phồng, l*иg ngực thỉnh thoảng cọ xát lên nhũ hoa phấn hồng vểnh lên của cô.

Dây đàn căng thẳng trong đầu kéo đến cực hạn, bàn tay theo bản năng bắt đầu vuốt ve dọc theo thắt lưng trơn nhẵn của cô xuống phía dưới, trong tiếng kêu hoảng hốt của Ôn Lê, đầu ngón tay anh móc ra miếng vải bị nước thấm ướt kia

"Đừng sờ nơi đó..." Người trong ngực giãy dụa rất nhỏ, đầu gối kẹp sát bên cạnh hông anh bởi vì lực đạo mà ma sát thắt lưng mẫn cảm của anh

Bùi Tri Tự rít một tiếng, xương ngón tay bị lệch, trượt thẳng vào trong lớp vỏ mềm mại ẩm ướt của cô.

Thân thể trắng nõn của thiếu nữ mắt thường có thể thấy được một tầng ửng đỏ, Bùi Tri Tự sửng sốt, kịp phản ứng lại.

Cô ướt rồi.

Ý thức được điểm này, gậy thịt trong tay cô trong nháy mắt sục sôi nhảy lên hai cái.

Tim đập nhanh, anh cúi đầu nhìn miệng huyệt lộ ra trong không khí, ánh mắt vừa đảo qua viền qυầи ɭóŧ đáng yêu của thiếu nữ, trước mắt liền chợt tối sầm lại, là Ôn Lê đưa tay che khuất tầm mắt của anh.

"Bùi Tri Tự..." Giọng nói của cô nhẹ nhàng thẹn thùng, cho dù giờ phút này không nhìn thấy bất cứ cái gì, nhưng anh vẫn có thể tưởng tượng được dáng vẻ của Ôn Lê đang cúi đầu với hàng mi run rẩy.

Ngón tay chôn trong khe hở trơn trượt của cô nhẹ nhàng mở cánh thịt ra, Bùi Tri Tự ngửa đầu, dùng xương mũi cao thẳng cọ cọ vào đuôi ngón út của cô, ấm áp nói: "Đừng sợ, tôi sẽ nhẹ."

Bầu không khí ngưng trệ trong chốc lát, bàn tay đặt ở trước mắt anh co rụt lại một chút, hơi thở Bùi Tri Tự trầm xuống, đầu ngón tay đâm vào tiểu huyệt ấm áp ướŧ áŧ.

Hành lang chặt chẽ như là ẩn giấu vô số cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, ngón tay vừa mới chen vào, từng đợt sóng liền tranh nhau ập về phía trước.

Ôn Lê nâng mông cọ cọ về phía sau, tiếng thở dốc thật nhỏ vang lên quanh tai anh.

“Khó chịu sao?" Giọng Bùi Tri Tự có chút khàn, lòng bàn tay nắm lấy mông cô cố định, cổ tay cúi xuống, ngón tay dán sát vào nếp nhăn tinh tế trong huyệt mà ma sát.

Ngực cô khi không có lòng bàn tay anh nắm giữ liền trở nên rét run, Ôn Lê cắn môi dưới lắc nhẹ đầu, nửa người trên chậm rãi kề sát ngực anh.

"Hơi lạnh một chút..."

Bầu ngực mềm mại bị l*иg ngực cứng rắn của anh đè ép thành đĩa, Bùi Tri Tự siết chặt cánh tay ôm cô, nghiêng đầu hôn lên má cô.

Da thịt cọ xát vào nhau, ở bên tai hai người phát ra tiếng sột soạt thật nhỏ.

Hơi thở ấm áp mờ mịt, cảm xúc đang dần dần mất khống chế.