Chương 27: Anh cứng rồi

Viên Mộng đối với chuyện thi chung của bốn trường oán niệm rất sâu, loại lo lắng này thuần túy là bởi vì mẹ cô ấy đáp ứng cô ấy thi tốt liền đồng ý cho cô ấy quốc khánh đi Hàn Quốc chơi.

Ôn Lê cũng không biết điểm khổ sở của Viên Mộng là lo lắng độ khó của kỳ thi liên kết bốn trường tăng lên, dẫn đến cô ấy không được đi Hàn Quốc, không có cách nào trải nghiệm công nghệ làm đẹp y tế nổi tiếng nhất địa phương.

Cho nên từ khi tiết thể dục tuyên bố mọi người tự do hoạt động, Ôn Lê đã suy nghĩ làm thế nào để giải thích với Viên Mộng một chút, nói cho cô ấy biết kỳ thật mình có cùng Bùi Tri Tự trao đổi học tập, nhưng cũng không phải chủ ý xuất phát từ việc cố ý tránh đi nhóm bốn người lén lút học tập này.

Các nam sinh vừa nghe đến lúc giải tán, liền tự phát chia làm mấy đợt, đại bộ phận đều tập trung ở sân bóng rổ, chọn lựa bảng bóng rổ quen dùng, mà một nhóm nhỏ khác thì cùng các đàn em lớp dưới tổ một trận bóng đá, tạo trận đấu.

Bùi Tri Tự bên nào cũng không tham gia, vừa rồi tan học anh liền chú ý tới cảm xúc của Ôn Lê không thích hợp lắm, thoạt nhìn giống như là có tâm sự.

Hai người ở trong trường học rất ít nói chuyện, thứ nhất là chỗ ngồi của hai người bọn họ cách nhau khá xa, Bùi Tri Tự thật sự không tìm được nhiều lý do như vậy thường xuyên chạy đến hàng đầu, thứ hai là tính cách Ôn Lê hướng nội ngại ngùng, mấy ngày gần đây ở trên wechat thật vất vả mới nói chuyện với cô nhiều hơn một chút, anh có chút lo lắng nếu ở trường anh quan tâm quá mức, nói không chừng sẽ hoàn toàn ngược lại giống như lần trước, không chỉ gọi anh là lớp trưởng, ngay cả trên wechat cũng bắt đầu giữ khoảng cách với anh.

Cho nên anh chỉ cách vài bước đứng ở phía sau cô, cũng không lên tiếng quấy rầy.

Ôn Lê cúi đầu xuyên qua đường băng nhựa, trong đầu không ngừng phỏng đoán phản ứng của Viên Mộng khi nghe cô nói.

Là tức giận? Thất vọng? Hay là bề ngoài gió êm sóng lặng nhưng trong lòng bắt đầu phân chia cô thành các bạn học đứng đầu trong lớp?

Người đầu tiên cô quen biết khi đến ban 11 chính là Viên Mộng, là cô gái thường xuyên tràn ngập nguyên khí, hoạt bát hướng ngoại này khiến cô có một chút chờ mong nhỏ đối với cuộc sống sau khi đổi ban.

Ôn Lê chuẩn bị tốt tư tưởng, cô lấy điện thoại di động ra, muốn hỏi Viên Mộng ở đâu.

Nhưng đối thoại trò chuyện còn chưa mở ra, bỗng nhiên từ bãi cỏ nhân tạo cực kỳ xa xôi truyền đến một tiếng kêu kinh hoảng.

“Ôn Lê! Mau tránh ra!”

Ôn Lê mờ mịt ngẩng đầu nhìn, dưới bầu trời xanh thẳm có một quả bóng đá xoay tròn vẽ ra một đường cong dài, đập về phía cô.

Quả bóng đen trắng đan xen không chỉ mang theo trọng lực rơi xuống từ trên cao, mà còn tích lũy sức mạnh mà cầu thủ ban cho nó.

Ôn Lê mở to hai mắt muốn lui về phía sau, vừa xoay người liền đυ.ng phải Bùi Tri Tự đang đi tới.

Ôn Lê đâm vào ngực Bùi Tri Tự ngây ngốc tại chỗ, quả bóng đá đầu sỏ gây nên kia bang bang vài tiếng ở phía sau cô nhảy xuống đất.

Cô cúi đầu đυ.ng tới lực đạo không nhỏ, vừa rồi thậm chí còn nghe thấy tiếng khuỷu tay đập vào ngực anh.

Ôn Lê muốn nói lời xin lỗi với anh, nhưng vừa ngước mắt lên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú cùng ánh mắt đen như mực của anh, trong đầu bỗng nhiên trống rỗng.

Nam sinh đá bóng cách đó không xa tốp năm tốp ba chạy tới hỏi, Ôn Lê đột nhiên ý thức được tư thế mập mờ của hai người, giãy dụa lui về phía sau vài bước muốn kéo dài khoảng cách.

Nhưng cô cũng không thành công. Bùi Tri Tự nắm tay cô không buông, nhìn xuống khu vực giữa hai người, sau đó đi theo cô từng bước một.

“Ôn Lê! Không sao chứ? Không đập trúng cậu chứ?”

Có nam sinh muốn đến gần hỏi thăm, nhưng thấy Bùi Tri Tự và Ôn Lê dán gần như vậy, ngay cả thanh âm cũng tràn ngập tò mò.

“Ôn Lê… Cậu không sao chứ…”

Ôn Lê không tránh khỏi lực của Bùi Tri Tự, cũng không rõ vì sao anh đột nhiên muốn bám sát mình như vậy, đành phải giả vờ đau cổ tay, quay đầu giải thích với nam sinh cách đó vài bước: "Tôi không sao.. . chỉ là cổ tay hơi trật một chút, Bùi Tri Tự đang giúp tôi xem."

Nam sinh vẫn là nghi hoặc nhặt bóng đá lên, hắn thật sự là muốn ở trên người hai người nhìn ra chút mờ ám gì đó, nhưng Ôn Lê kiên định biểu tình giống như muốn vào Đảng, làm cho hắn cuối cùng hậm hực xoay người, cũng xoay người về phía trước nói một câu xin lỗi với cô.

Bàn tay nắm trên cổ tay nhỏ nhắn của cô buông xuống, Bùi Tri Tự nghiêng đầu, yết hầu lăn lộn, lúc này đây anh không thể đối mặt với ánh mắt xinh đẹp đơn thuần của Ôn Lê.

“Ôn Lê.... Có thể chờ một lát rồi quay về không? Ở lại đây với tôi một lát.”

Giọng Bùi Tri Tự có chút khàn, như là phát ra từ sự nhẫn nại cực độ.

Ôn Lê gật đầu đồng ý, tầm mắt bất giác nhìn về phía khoảng đất trống giữa hai người.

Trầm mặc một hồi, cô nghiêm túc hỏi: "Bùi Tri Tự, cậu có sao không?”

Thắt lưng và bụng Bùi Tri Tự căng thẳng, giờ phút này anh rất muốn trả lời sự quan tâm của Ôn Lê.

Nói với cô cảm giác lúc này không tốt lắm.

Bởi vì trong nháy mắt Ôn Lê đυ.ng vào trong ngực anh, ngực mềm mại của thiếu nữ cũng cách vải vóc mỏng manh, dán lên người anh.

Rất không muốn thừa nhận rồi lại không thể không thừa nhận chính là: Anh cứng rồi.