Chương 26: Bí mật tiến bộ

Cả ngày chủ nhật Ôn Lê đều ở nhà, bởi vì chị Ôn Tuyết phải mất nửa tháng đi công tác, cho nên người một nhà quyết định tổ chức ăn uống thật tốt một chút, ba Ôn cố ý làm một bàn đồ ăn ngon, sợ con gái lớn trong thời gian nửa tháng này ăn không ngon, tự mình chăm sóc không tốt.

Ôn Lê nhắn tin cho Bùi Tri Tự trên điện thoại, nghiêm túc giải thích nguyên nhân hôm nay mình không thể đến thư viện.

Bùi Tri Tự: Không sao, chúng ta có thể thảo luận như tối qua, dùng điện thoại di động cũng rất tiện.

Ôn Lê suy nghĩ một chút, gửi qua một chữ ‘được’.

Sắp thi vào giữa kỳ rồi, nếu có người có thể giải đáp khi mình làm bài có thắc mắc, vậy đương nhiên là tốt.

Huống chi người này là người hạng nhất.

Đại khái là đã có kinh nghiệm nói chuyện phiếm đêm thứ bảy, mấy ngày sau, tần suất Ôn Lê nói chuyện với Bùi Tri Tự trong wechat rõ ràng tăng lên, mặc dù ngay từ đầu vấn đề trong lòng cô cũng có chút thấp thỏm, nhưng Bùi Tri Tự mỗi lần đều trả lời kịp thời mà không ngại phiền toái, dần dần tiêu trừ rối rắm trong lòng cô.

Có anh trợ giúp cùng phụ đạo, Ôn Lê lại làm đề vật lý rõ ràng cảm giác được không giống như trước kia phải cố hết sức, trong đầu cũng không phải quấn thành một cục len, không có nửa điểm suy nghĩ cùng đầu mối.

Đương nhiên, phụ đạo học tập như vậy cũng không phải đơn phương, Ôn Lê tự giác trong môn tiếng Anh này, cô cũng cung cấp không ít trợ giúp cho Bùi Tri Tự, dù sao thành tích tiếng Anh mà Bùi Tri Tự đạt được trong môn trắc nghiệm là đột phá và nâng cao mà ngay cả cô Lư cũng kinh ngạc.

“Đươc nha Bùi Tri Tự, em là người duy nhất trong lớp điền vào chỗ trống hoàn chỉnh, tỷ lệ đúng của mấy bài đọc hiểu cũng cao hơn trước kia, thành tích cuối cùng cũng không quanh quẩn ở 120 nữa." Cô giáo tiếng Anh - Lư Dao đứng ở trên bục giảng quơ bài thi trong tay: “Có biết kỳ thi giữa kỳ này là do bốn trường xung quanh phối hợp tổ chức và sẽ cùng nhau chấm điểm, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu vì trường trung học Ngũ Ái chúng ta, cho nên không còn coi thường tiếng Anh nữa, bắt đầu chăm chỉ học tập phát huy đi.”

Nghe được Lư Dao nói, phòng học vốn yên tĩnh trong nháy mắt nổ tung.

“Chủ nhiệm, cô nói gì? Thi chung? Lúc trước không có nói thi giữa kỳ là thi giữa kỳ của bốn trường mà?!" Đại biểu lớp tiếng Anh Tôn Hạo Thần dán tay vào hai bên mặt, miệng kinh ngạc há hốc thành hình chữ O.

Lư Dao nhìn sang người phát ra âm thanh đầu tiên, vẻ mặt một lời khó nói hết: "Tôn Hạo Thần, tôi nghĩ việc đầu tiên em nên quan tâm là ai đã điền đúng toàn bộ chỗ trống, trong tay em cũng nắm được bài thi, nên lo lắng về vị trí thứ hạng môn tiếng Anh của mình không ổn định mới đúng.”

Những người còn lại còn đang xì xào bàn tán về chuyện thi cử, Tôn Hạo Thần thì vẻ mặt buồn bã nói: "Chủ nhiệm, giác quan thứ sáu của đàn ông đã sớm nói cho em biết chuyện thứ hạng không ổn định, không cần đoán em cũng biết toàn bộ đều đúng nhất định là Ôn Lê, người đứng đầu môn thi tiếng Anh cũng là cậu ấy, cho nên trước tiên cô có thể nói cho chúng em biết chuyện thi chung là giả đúng không, là cô ngẫu hứng thuận miệng nói đùa chúng em chơi thôi.”

Hắn nói xong, trong lớp ít nhất có một nửa người đều vẻ mặt mong đợi nhìn về phía Lư Dao trên bục giảng, chỉ là thật đáng tiếc, Lư Dao cũng không có gật đầu như bọn họ mong muốn: "Nói các em mỗi ngày nên vùi đầu học tập thì hai tai không nghe thấy, thái độ làm bài tập kia tôi thấy cũng không nghiêm túc là bao, không có việc gì thì cứ tán gẫu suốt ngày, mấy lớp khác đều nói đến chuyện thi chung, mà các cậu cư nhiên không ai biết, tôi còn tưởng rằng các cậu đã sớm ở trong lòng đã, chỉ thiếu thông báo chính thức này thôi."

Nói xong, một nhóm người vốn ngửa đầu chờ mong kia cũng hoàn toàn cúi đầu xuống, tiếng thảo luận cũng càng ngày càng nghiêm trọng.

“Trời ơi, Viên Mộng ngồi cùng bàn đem mặt dán ở trên bàn, miệng nhếch thành tám giờ hai mươi: "Lê Lê, mau nói cho tôi biết đây là đang nằm mơ đi, cậu mau bóp tôi đi, đây là tin dữ gì vậy, kỳ thi giữa kỳ diễn ra trước ngày nghỉ coi như xong, lại còn không rên một tiếng liền báo thi chung với bốn trường, quốc khánh bảy ngày vui biến quốc khánh bảy ngày khóc."

Ôn Lê bị Viên Mộng đột nhiên khoa trương kêu rên hù dọa, cô đưa tay vỗ vỗ vai đối phương, cố gắng đưa mọi thứ theo hướng tích cực: "Mộng Mộng, kỳ thật bốn trường thi chung cũng không tệ như vậy, luôn làm đề của các thầy cô trường mình ra cũng không hẳn là tốt, lần này thi chung này làm một chút đề của các trường khác ra đề, nói không chừng còn có thể tìm được khuyết điểm mà mình bình thường bỏ qua."

Viên Mộng đang bĩu môi lúc này mím thẳng, cô ấy ngồi thẳng người, biểu tình có chút một lời khó nói hết: "Lê Lê...Cậu thật là giống gián điệp mà hiệu trưởng sắp xếp ở trong chúng ta."

Tin tức thi chung đã được xác định, khiến mọi người ngay cả khuôn mặt tươi cười cũng lộ không ra, tiết vật lý tiếp theo cũng không học, đổi lại tiết thể dục trước đó bị chiếm mất cũng không thể làm cho mọi người vui vẻ được.

Hàn Tử Hách ôm bóng rổ cùng Bùi Tri Tự đi về phía cửa lớp, thấy Ôn Lê còn đang an ủi Viên Mộng ỉu xìu, phương hướng dưới chân hắn bỗng nhiên chuyển, tiến đến trước mặt nhéo mặt đối phương.

"Không phải chỉ là thi chung thôi sao, đưa đầu ra và thu đầu cũng đều giống nhau, như thế nào cũng đều chỉ là thi, nhìn mặt kéo dài này, muốn rơi trên mặt đất rồi."

Viên Mộng gỡ tay hắn ra, quay đầu tố cáo với Lư Dao còn chưa rời khỏi phòng học: "Cô Lư! Hàn Tử Hách bóp mặt em!”

Lư Dào sớm nhìn thấy hành động của hắn, đem giáo án đổi sang tay trái ôm, tay kia hướng Hàn Tử Hách sau gáy vỗ một cái: "Suốt ngày chọc Viên Mộng, lại còn đưa đầu ra và thu đầu cũng đều giống nhau, em ngược lại nên tự an ủi mình đi, lần thi này tiếng Anh của em không đến 130 thì em đừng trách!"

Hàn Tử Hách bị đập đầu co rụt lại, ôm bóng rổ ngăn cản Lư Dao lại muốn đập tiếp: "Ai ai ai chủ nhiệm, cô chờ một chút, làm sao thi không đến 130 thì lại trách em, hơn nữa vì sao lại yêu cầu điểm của em như vậy, em từ trước đến nay tuân theo "Điểm không được nhiều, đủ dùng là được" đạo lý này, cô phải yêu cầu Bùi Tri Tự mới có tác dụng, để cho Bùi Tri Tự giành vị trí đầu tiên trong kỳ thi mang lại cho trung học Ngũ Ái chúng ta mặt mũi."

“Không có tiền đồ....." Viên Mộng ngồi ở chỗ ngồi liếc hắn một cái.

“Chết tiệt! Viên Mộng cậu nói ai không có tiền đồ, cậu có biết lời này tổn thương lòng tự tôn của đàn ông bao nhiêu không!” Hàn Tử Hách bùng nổ.

Cái đánh kia của Lư Dao rốt cuộc vẫn rơi vào cổ hắn, cô trừng mắt: “Hàn Tử Hách, em dám nói tục với cô."

Nhìn thấy hắn ngậm chặt miệng im lặng, Lư Dao một lần nữa sắp xếp bài thi cùng giáo án trong tay, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: "Bùi Tri người ta hạng nhất nhưng vẫn cố gắng nâng cao môn học khuyết điểm, mấy ngày nay bài tập tiếng Anh cùng trắc nghiệm rõ ràng có thể nhìn ra được là dụng tâm làm, cô không cần yêu cầu em ấy nhưng em ấy cũng có thể tại kỳ thi chung đạt được 130."

Hàn Tử Hách đảo mắt, rơi xuống Bùi Tri Tự ở một bên: "Anh Tự... anh hãm hại tôi thảm rồi, không phải đã nói cùng nhau thi tiếng Anh 120 là được sao. Trách không được mấy ngày nay tôi gửi tin nhắn tìm anh cũng không để ý đến tôi, thì ra là lén lút tiến bộ sau lưng tôi!"

Nghe được lời Hàn Tử Hách nói, Ôn Lê theo bản năng nhìn Bùi Tri Tự, nhìn thấy anh cũng rũ mắt nhìn mình, ngón tay cô đặt dưới bàn xoắn lại, bỗng nhiên cảm thấy có chút chột dạ.

Bí mật tiến bộ gì đó......

Nói như vậy, mấy ngày nay cô cùng Bùi Tri Tự thoát ly khỏi nhóm bốn người thảo luận học tập, giống như.... Thật đúng là lén lút tiến bộ sau lưng hai người bọn họ.