Chương 25: Ngủ ngon

Trong đầu Ôn Lê có hai người đang lôi kéo, một người rất kháng cự vùi đầu vào trong đống cát, bọt khí trên đỉnh đầu viết: Đã nói người nhà đã nghỉ ngơi rồi, lúc này không tiện gọi điện thoại là được rồi, tôi gọi điện thoại sẽ rất căng thẳng, có thể đánh chữ giao tiếp tuyệt đối không gọi điện thoại!

Một người khác đang liều mạng kéo người kia trong đống cát ra ngoài: Bùi Tri Tự chỉ gọi điện thoại hỏi đề bài tập của cậu, cũng không phải muốn nói cái gì khác, cậu khẩn trương cái gì chứ? Hơn nữa buổi chiều cậu ấy còn tặng cậu gấu trúc,để cậu giảng bài mà thôi, đừng kéo dài thời gian, nhanh đồng ý đi.

Giảng bài mà thôi......

Nghĩ tới đây, Ôn Lê bỗng nhiên cảm thấy mình quá mức rối rắm, Bùi Tri Tự chỉ thảo luận vấn đề với cô bình thường, cô lại bởi vì khẩn trương không được tự nhiên gặm xích nửa ngày không trả lời được.

Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, đánh xuống ba chữ "Ừ, có thể" trên bàn phím.

Tiếng điện thoại tới rất nhanh, nhìn ra được Bùi Tri Tự đối với đáp án của hai người không nhất trí rất vội vàng, điều này càng làm cho Ôn Lê cảm thấy mình hơn nửa ngày trống rỗng dừng lại, lãng phí rất nhiều thời gian của anh.

Rõ ràng anh là một người giành giật từng giây học tập như vậy.

“Ôn Lê?”

Vừa đeo tai nghe xong, giọng Bùi Tri Tự liền truyền tới.

Không giống với những gì nghe được khi giao lưu trực tiếp, nam sinh đã sớm trải qua thời kỳ thay đổi giọng, âm thanh ở trong tai nghe có vẻ đặc biệt thấp, như là có dòng điện kí©h thí©ɧ màng nhĩ.

Ngón tay Ôn Lê bất giác cuộn một góc bài thi, cô nhẹ nhàng ừ một tiếng, coi như trả lời.

"Tôi đã xem động tác của nhân vật chính được miêu tả ở phần trước, cậu vẽ nhắc nhở, chỗ tôi xem thì nói anh ta đã buông cánh tay xuống trước..." Bùi Tri Tự nói.

“Đúng rồi…” Ôn Lê theo bản năng gật đầu tán thành cách nói của anh, sau đó cẩn thận giải thích: "Đồng xu kia kỳ thật ở trong tay áo của anh ta, chính là bởi vì động tác phía trước này, cho nên đồng xu rơi xuống."

Mặc dù biết anh ở bên kia nhìn không thấy, nhưng Ôn Lê vẫn vừa nói, vừa cong cánh tay lên biểu diễn lại, giống như là lần nữa thử nghiệm chứng minh tính hợp lý của từ fallen.

Bùi Tri Tự nghe bên kia truyền đến động tĩnh sột soạt, cụp mắt nhìn đồng hồ hỏi: “Cậu chuẩn bị nghỉ ngơi chưa?”

Ôn Lê còn đang suy nghĩ, thình lình bị anh hỏi như vậy, nghi hoặc a một tiếng, sau đó giống như lúc ở nhà nói chuyện với mẹ và chị phủ nhận: "Không có a.”

Cái kia a đuôi chữ rất nhẹ, dùng âm tiết ngắn ngủi như vậy kết thúc khó tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy dí dỏm dễ thương.

Nghe thấy trong tai nghe truyền đến một tiếng cười khẽ không dễ phát hiện, Ôn Lê vội vàng mím môi, không nói lời nào.

Cô có chút ngượng ngùng, cũng không biết là làm sao vậy, chút kháng cự và khẩn trương vừa rồi trước khi nghe điện thoại nhanh như vậy đã không thấy bóng dáng, đại khái là bởi vì không có mặt đối mặt nhìn thẳng khuôn mặt đẹp trai của Bùi Tri Tự, hơn nữa bây giờ đang ở nhà, xung quanh là hoàn cảnh quen thuộc của cô, cho nên cô mới ở trạng thái cực độ thả lỏng tự nhiên đáp lại anh. Sau đó trong tiếng cười nhẹ của anh chợt phát giác, mấy chữ vừa rồi rõ ràng vượt qua bầu không khí thoải mái nói chuyện phiếm giữa các bạn học.

“Ôn Lê?” Bùi Tri Tự gọi cô.

Nghe được giọng nói của anh, Ôn Lê từ trong trạng thái ảo não rút ra, như là muốn che đậy câu trả lời vừa rồi, cô sắp xếp tốt ngôn từ, nói lại: "Tôi, tôi còn chưa chuẩn bị ngủ, còn cậu?"

Bùi Tri Tự dừng lại, nói:"Tôi cũng chờ một lát đi ngủ, muốn làm xong bài thi này.”

Nhắc tới bài thi, Ôn Lê kéo suy nghĩ lại: "Cái kia, câu 42 kia...... Cậu hiểu chưa?”

Bùi Tri Tự dừng động tác chuyển bút trong tay lại, tiếp tục nói: "Tôi cũng nhìn thấy câu ngắn trong câu 50 của cậu rồi, câu này hình như là tiếng lóng đúng không?”

“Đúng vậy, lúc trước cô Lư giảng một bài đọc lý giải có đề cập qua, chính là câu nói kia." Ôn Lê bổ sung.

Bùi Tri Tự đương nhiên là thông minh, thậm chí không cần Ôn Lê nói sâu hơn nữa, cũng đã hiểu được ý nghĩa của việc cô vẽ vài nét đơn giản, cũng hiểu được nguyên nhân câu 50 chọn B.

Cách tai nghe âm thanh yếu ớt của dòng điện, hai người bỗng nhiên nhất trí rơi vào một loại trầm mặc kỳ diệu.

Cạch một tiếng, Bùi Tri Tự hoàn toàn buông bút trong tay xuống, anh thu hồi hai chân mở rộng, thân thể ngồi thẳng một chút: "Ôn Lê, nói chuyện thêm một lát được không?”

"Tán gẫu cái gì..." Ôn Lê có chút cảnh giác, trong tiềm thức cảm thấy những lời này giống như là muốn tìm hiểu bí mật.

Bùi Tri Tự cười rộ lên, không biết tại sao lại nhớ tới bộ dáng lúc chạng vạng Ôn Lê thuận theo động tác của anh sờ sờ tóc mình, khi đó cô đối với anh một chút cũng không đề phòng.

Nhận thấy cô cũng không quá muốn nói chuyện gì khác, anh suy nghĩ một chút, nói: "Sổ ghi chép vật lý sao chép lúc trước còn có gì không rõ không? Có vài chỗ tôi viết ngoáy, không biết có thể hỏi tôi.”

Ôn Lê nhớ tới nét bút cứng cáp hữu lực trên quyển sổ kia, cho dù là ghi chú lớp học được chép lại vội vàng, phản ứng giữa chữ và nét bút cũng không phải là thái độ cẩu thả và làm cho lệ của người ghi chép.

“Có thể thấy rõ, sổ ghi chép rất có ích." Cô nói.

“Vậy thì tốt rồi.”

Một vòng đề tài mới tựa hồ lại tiến vào bế tắc, Bùi Tri Tự hạ giọng, đang chuẩn bị hỏi cô chủ nhật còn đi thư viện tự học hay không, trong ống nghe bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ dịu dàng.

"Tiểu Lê, đừng học quá muộn, ngày mai còn có một ngày có thể làm bài tập, mẹ hâm nóng cho con ly sữa đặt ở trên bàn ăn, lát nữa uống xong lại rửa mặt đi ngủ."

“Được, con biết rồi, cám ơn mẹ.”

Mẹ Ôn dặn dò xong liền nhẹ nhàng đóng cửa rời đi, Ôn Lê nhìn cánh cửa một lần nữa đóng lại, cô một lần nữa xoay người ngồi xuống, đối với điện thoại bên kia có chút do dự nói: "Mẹ tôi thúc giục ta ngủ, chúng ta ngày mai ban ngày lại nói chuyện sau nhé."

Bùi Tri Tự đã nghe được cuộc đối thoại giữa cô và mẹ, tiếp tục nói chuyện không cúp điện thoại thực sự là không hay cho lắm, cho nên đành phải đáp ứng: "Được, ngày mai nói chuyện tiếp, ngủ ngon."

“Ngủ ngon..." Ôn Lê rũ mắt, nhẹ nhàng lặp lại lời anh nói.

Cúp điện thoại, Bùi Tri Tự đem hình ảnh bài thi Ôn Lê gửi cho anh lưu lại, lúc chuyển sang album xác nhận có lưu thành công hay không, ánh mắt lại bị mấy tấm hình sống động phía trước hấp dẫn.

Anh mở ra, hình ảnh live được phát tự động..

Trên hình là Ôn Lê đưa lưng về phía ống kính, đứng trước tường kính nhìn gấu trúc. Cô gái buộc mái tóc, đám người xung quanh giống như sóng xô đẩy chuyển động. Mãi cho đến khi hình ảnh trực tiếp sắp kết thúc, Ôn Lê như là nghĩ tới cái gì xoay người quay đầu lại, sau đó hình ảnh liền dừng lại ở khoảnh khắc cô hơi hơi mở to hai mắt, vẻ mặt mờ mịt đáng yêu kia.

Giống như một con mèo con.