Chương 23: Đã ngủ chưa?

Tính tình nôn nóng của chị Ôn Tuyết vào giờ cao điểm phát huy đến cực hạn, từ khi chị gái cúp điện thoại đến khi thân xe thuận lợi dừng lại ở trạm xe buýt, tổng cộng tốn không đến mười lăm phút.

Ôn Lê ôm con búp bê gấu trúc Bùi Tri Tự mua mở cửa xe, nghiêm túc thắt dây an toàn trên ghế, sau đó hạ cửa sổ xuống nói tạm biệt với anh.

Ôn Tuyết đẩy kính râm lêи đỉиɦ đầu quay mặt lại, nhìn món đồ chơi bằng nhung trong lòng Ôn Lê, lại nhìn nam cao sinh đẹp trai đứng ở bên ngoài xe kia, cô nhíu mày, sau đó mở khóa cửa xe.

“Hắc, tiểu soái ca! Cậu là bạn học của Tiểu Lê phải không? Cậu đi đâu? Tôi có thể dẫn cậu một đoạn đường.”

Bùi Tri Tự bỗng nhiên bị Ôn Tuyết gọi lại cũng không chút lúng túng, anh lễ phép gọi một tiếng ‘xin chào chị’, sau đó giải thích vừa rồi nhận được điện thoại của em trai, đối phương vừa vặn ở gần đó chơi ván trượt, cho nên anh ở chỗ này chờ em trai đến cùng nhau về nhà.

Đây không phải là lý do Bùi Tri Tự bịa, sự thật là lúc anh cùng Ôn Lê chờ xe, Bùi Thiếu Huyên bỗng nhiên gọi điện thoại video tới, hỏi anh ở đâu muốn tới tìm anh, cho nên đây cũng là nguyên nhân vì sao Bùi Trí Tự giao búp bê gấu trúc cho Ôn Lê.

Anh nhờ cô thay mình bảo quản trước, tránh cho lát nữa Bùi Thiếu Huyên nhìn thấy lộ tẩy.

Cậu bé bên ngoài xe rất thoải mái, ngược lại Ôn Lê ngồi ở ghế phụ vẻ mặt khẩn trương gọi chị, trong giọng nói còn mang theo chút thúc giục không biết làm sao.

Ôn Tuyết nhìn Ôn Lê trên mặt không biết là bên trong xe oi bức, hay là do thẹn thùng đỏ lên, hiểu rõ cười khởi động lại xe.

“Vậy được rồi, tiểu soái ca lúc về nhà chú ý an toàn, vậy tôi dẫn Tiểu Lê đi trước.”

Ôn Tuyết hơi thò người ra ngoài cửa sổ xe nói với Bùi Tri Tự, sau đó lại vỗ nhẹ tay Ôn Lê khoác lên đùi: "Tiểu Lê, tạm biệt bạn học của em đi.”

Cửa sổ xe bên cạnh ghế phụ còn mở một nửa, gió nhẹ gần chạng vạng từ ngoài cửa sổ xuyên vào trong xe, đem mái tóc mai dán lên má cô.

Ôn Lê mím môi, đưa tay vén sợi tóc dính trên khóe môi, nhìn Bùi Tri Tự trong đám người: "Bùi Tri Tự... thứ 2 gặp lại.”

Trong mắt Bùi Tri Tự có ánh tà dương, anh nhếch môi, vẫy vẫy tay với cô: "Ừ, thứ hai gặp lại.”

Hai chị em tuy rằng một người là tính cách hoạt bát hướng ngoại, một người là an tĩnh nhu thuận, nhưng nói cho cùng, hai người cùng huyết thống vẫn có nhiều điểm tương đồng.

Ví dụ như cho dù hai người thân mật khăng khít cỡ nào, đối với đề tài đối phương không muốn nói đến hoặc không chuẩn bị tốt, thì người kia cho tới bây giờ cũng sẽ không truy hỏi tận gốc rễ, bởi vì các cô hiểu rõ lẫn nhau, nếu như đối phương muốn nói, như vậy nhất định sẽ ở thời cơ thích hợp nói ra.

Cho nên giờ này khắc này, mặc dù Ôn Tuyết liếc mắt một cái liền nhìn ra giữa hai người bạn nhỏ có chút gì đó, nhưng vẫn nhịn xuống tò mò, không có nhiều chuyện hỏi Ôn Lê.

Đợi đến khi về đến nhà, mẹ Ôn nhìn thấy Ôn Lê ôm gấu trúc búp bê, trong tay mang theo túi giấy, một bộ dáng đi dạo phố mua đồ, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Ở trong mắt bà, từ khi Ôn Lê tiến vào lớp 12, đặc biệt là sau khi từ ban 10 lên ban 11, cô con gái nhỏ vốn đã hướng nội không thích nói chuyện, lời nói trở nên càng thêm ít nói, cho dù là thời gian cuối tuần mà những đứa trẻ khác kiễng chân chờ mong, Ôn Lê cũng luôn đắm chìm trong đề thi, hiếm khi có thời khắc ra ngoài thả lỏng bản thân.

Mẹ không hỏi con búp bê trong lòng là từ đâu tới, nhìn thấy Bùi Tri Tự chị gái cũng không hỏi cô vấn đề kỳ quái, đây đối với Ôn Lê mà nói vốn nên là một chuyện tốt không cần hao tâm tổn trí giải thích, nhưng hiện tại, trong lòng cô lại rối loạn không rõ ràng.

Ngoài cửa sổ trời đã hoàn toàn tối xuống, sách vở vẫn còn nguyên trong cặp từ lúc cô về tới giờ vẫn chưa mở ra.

Ôn Lê nghiêng mặt gối cánh tay ghé vào bàn, ánh mắt tròn trịa không chớp mắt nhìn gấu trúc búp bê đứng dựa vào giường, còn có cái mũ lông nhung trên đầu nó.

Cô đang nghĩ, Bùi Tri Tự tại sao lại nói một câu như vậy?

Cũng có thể là như cậu nói vậy.

Cũng có thể...? Vậy anh rốt cuộc là bởi vì cái gì mà cùng mình lên cùng một chuyến xe?

Ôn Lê cảm thấy khả năng hiểu chữ của mình cũng không tệ lắm, nhưng từ khi về nhà đến bây giờ, tám chữ ngắn ngủi này cô nhai đi nhai lại nửa ngày, vẫn không hiểu thâm ý trong đó.

Đối với những lời này, trong lòng cô có một suy đoán mơ hồ làm cho người ta đỏ mặt tim đập, nhưng vừa nghĩ tới vẻ mặt thẳng thắn vô căn cứ của Bùi Tri Tự khi nói chuyện, ngọn lửa nhỏ không hề có căn cứ này liền đột nhiên tắt.

Ôn Lê cảm thấy mình nhất định là buổi sáng ở thư viện tập trung dùng não quá độ, cho nên mới dẫn đến hiện tại tư duy quanh đi quẩn lại nửa ngày cũng không rõ ràng.

Cô có chút ảo não mở điện thoại di động ra chuẩn bị đặt đồng hồ báo thức, âm thanh mở màn hình phát ra tiếng ‘phóc’, trên giao diện bỗng nhiên nhảy ra một tin nhắn mới nhất.

Bùi Tri Tự: Đã ngủ chưa? [Biểu cảm gấu trúc nhỏ nghi vấn.]