Chương 22: Có điều... cũng có thể là như câụ nói vậy.

Mãi cho đến khi đứng ở bên đường chuẩn bị chờ xe buýt, Ôn Lê còn chưa phục hồi tinh thần lại.

Đã nói là mình cùng anh đến vườn bách thú làm quen đường đi, thuận tiện hỗ trợ chọn cho em trai anh một món quà sinh nhật, nhưng bây giờ thoạt nhìn, người thắng lợi trở về cả buổi chiều ngược lại là chính cô.

Ôn Lê cúi đầu nhìn túi giấy đựng mũ trong tay, lại chớp mắt nhìn Bùi Tri Tự bên cạnh.

Bùi Tri Tự nhìn vẻ mặt rối rắm của cô, phản ứng đầu tiên chính là Ôn Lê đại khái lại muốn chuyển tiền cho anh.

“Ôn Lê." Anh gọi tên cô.

Anh đoán không sai, Ôn Lê đích xác đang suy nghĩ như thế nào mới có thể không tính là xấu hổ mà đưa tiền cho anh, hơn nữa còn có thể để cho anh nhận lấy. Bất thình lình bị Bùi Tri Tự gọi, cô còn tưởng rằng xe buýt mình chờ nửa ngày cũng đã tới.

Cô cuống quít quay đầu lại nhìn phương hướng xe tới, nhìn thấy giao lộ vẫn là một mảnh trống rỗng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm quay đầu lại.

Cũng may, vẫn còn thời gian, có thể suy nghĩ làm thế nào để Bùi Tri Tự nhận tiền đồ uống và mũ.

Nghĩ đến lúc nãy Bùi Tri Tự dường như có chuyện muốn nói với cô, Ôn Lê ngước mắt nhìn anh, hỏi: "Sao vậy?”

Bùi Tri Tự tự nhiên lấy một sợi lông tơ trắng dính trên tóc cô: "Quên nói với cậu, vừa rồi nhân viên cửa hàng nói lấy mũ về cần giặt một chút, nếu không phía trên sẽ có một ít lông.”

“A, được." Ôn Lê theo bản năng sờ soạng chỗ ngón tay auh vừa chạm qua, sau đó buông tay xuống, nhìn lòng bàn tay sạch sẽ.

Bùi Tri Tự bị động tác ngốc nghếch của cô chọc cười, anh tới gần một chút, còn nói: "Hôm nay cám ơn cậu đi dạo vườn bách thú với tôi, cho nên mũ coi như là chiếm dụng thời gian cả buổi chiều của cậu, không cần cố ý chuyển tiền cho tôi.”

"Hơn nữa, chiếc mũ này rất hợp với cậu, hy vọng cậu sẽ thích nó."

Ôn Lê rũ mắt nhìn về phía lỗ tai mũ rơi ra từ trong túi giấy, biết mình không còn lý do gì để cự tuyệt anh, đành phải nói ra câu nói quanh quẩn ở trong lòng: "Cảm ơn cậu, tôi rất thích."

Lúc hai người đến trạm xe buýt, chuyến xe Ôn Lê muốn ngồi vừa mới đi, cũng may cô cũng không sốt ruột, hơn nữa cô còn có chuyện muốn nói với Bùi Tri Tự, cho nên liền an tĩnh đứng ở một bên chờ xe.

Hiện tại Bùi Tri Tự mở miệng nói mũ là để cảm ơn cô, chặn lại lời cô đã chuẩn bị sẵn, Ôn Lê không có đề tài nào khác để nói, trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều trầm mặc.

“Chuyến xe tiếp theo còn ba phút nữa mới đến." Bùi Tri Tự nhìn thông báo trên điện thoại.

“Là số 35 sao?” Ôn Lê nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Lát nữa cậu ngồi xe mấy về?”

Bùi Tri Tự cất điện thoại vào túi, ánh mắt cũng không nhìn về phía trạm, nói thẳng: "Tôi và cậu ngồi một chuyến xe.”

“Cậu cũng ngồi xe số 35 sao?” Ôn Lê lộ vẻ khó hiểu, mặc dù cảm thấy khả năng rất nhỏ, nhưng cô vẫn suy đoán nói: "Là đồ buổi sáng muốn lấy không lấy được, cần phải đến Ngự Hoa phủ bên kia sao?"

Dừng một chút, cô nghĩ ra một biện pháp không cần Bùi Tri Tự đi đường vòng: "Kỳ thật nếu như không vội, tôi có thể giúp cậu đi lấy, chờ thứ hai đến trường sẽ đưa cho cậu."

“Không phải.”

Cơ hồ cô vừa dứt lời, Bùi Tri Tự liền trả lời.

Lần này Ôn Lê hoàn toàn không hiểu, nếu như nói sáng sớm anh vừa vặn cùng mình tiện đường là bởi vì đến Ngự Hoa phủ lấy đồ, vậy hiện tại làm sao lại rất trùng hợp cũng ngồi xe số 35 chứ? Suy cho cùng khoảng cách xuất phát của chuyến xe số 35 rất dài, chuyến xe này đi qua trạm đều là gần thành phố khu mới, cách trung tâm thành phố khá xa.

Nhìn cô vì nghi hoặc mà nhíu mày, Bùi Tri Tự từ bỏ tâm tư trêu chọc cô. Sau một lúc lâu, anh nói ra: “Có điều... cũng có thể là như câụ nói vậy."

Ôn Lê mở to hai mắt nhìn về phía anh, đang lúc cô muốn hỏi là có ý gì, điện thoại trong túi bỗng nhiên vang lên.

Cô lấy điện thoại ra, thấy là điện thoại của chị Ôn Tuyết.

"Tiểu Lê, em bây giờ đang ở đâu? Vẫn còn cùng bạn học ở thư viện sao? Chị lúc này vừa vặn tại đường Yên Sơn bên này, thuận tiện đi đón em cùng nhau về nhà."

“Không có.” Lo lắng chị gái chạy nhầm đường, Ôn Lê vội vàng nói: "Buổi chiều em cùng bạn học đến vườn bách thú bên này, em không ở thư viện."

Ôn Tuyết bên kia có chút ồn ào, Ôn Lê liên tiếp giải thích mấy lần đối phương mới nghe rõ.

“Em đem định vị gửi qua cho chị. chờ chị đi đón em.” Ôn Tuyết cao giọng: "Hôm nay là cuối tuần, lúc này lại là giờ cao điểm, ngồi xe buýt quá xa, chờ em ngồi xe lắc lư trở về đã là mấy giờ rồi. Em ở đó chờ chị. Đừng chạy lung tung. Chị sẽ lái xe tới đó khoảng 10 phút.”

Ôn Lê ngay cả cơ hội nói một câu không dùng để tiếp cũng không có, bên kia cũng đã cúp điện thoại.

Cầm di động đứng tại chỗ một lúc, cô mới nhớ ra cuộc đối thoại vừa rồi với Bùi Tri Tự đã nói đến đâu rồi.

Có vẻ như....Anh vừa mới nói, cũng có thể là như cậu nói vậy.