Chương 21: Bạn nhỏ

Tuy rằng người đến xem gấu trúc rất nhiều, nhưng cũng may tất cả mọi người rất tuân thủ quy tắc, cũng không có ai cố ý chiếm lấy vị trí phía trước, cho dù có du khách muốn chụp ảnh mọi người cũng sẽ thân thiện tránh ra vị trí không cản ống kính lẫn nhau.

Ôn Lê vốn muốn để Bùi Tri Tự đứng vị trí của cô đứng xem, nhưng đối phương dường như cũng không có hứng thú gì với việc đến vị trí hàng đầu xem Manh Manh. Mà cô lại nghĩ đến không lâu sau nữa Bùi Tri Tự lại cùng em trai anh đến đây một lần nữa, còn có cơ hội tiếp xúc gần gũi với gấu trúc, cô liền không kiên trì nữa, cùng anh vượt qua đám người đi ra ngoài.

Các cửa hàng ở xung quanh vị trí lối ra, bên trong đi dạo phần lớn là người trẻ tuổi. Ôn Lê vừa vào cửa, đã bị vô số con búp bê gấu trúc tạo hình đáng yêu trước mặt hấp dẫn.

Kích thước búp bê trong mỗi tầng tủ đều khác nhau, cô nhanh chóng nhìn lướt qua, phát hiện có vài búp bê nhỏ bằng bàn tay lớn như vậy, và một số có búp bê có vẻ cao bằng nửa người.

Đương nhiên, ngoài thú nhồi bông, trong cửa hàng còn có không ít đồ dùng văn hóa và đồ dùng sinh hoạt tạo hình gấu trúc.

Ôn Lê yêu thích sờ sờ cái bụng nhỏ mềm mại của búp bê, ngẩng đầu hỏi Bùi Trí Tự: “Em trai cậu còn đang đi học sao? Con trai có thể không thích búp bê lắm, nhưng nếu nó đã đi học, có lẽ tặng đồ dùng văn hóa liên quan đến gấu trúc cũng không tồi."

Nói xong, cô lại cúi đầu, đưa tay nhéo nhéo lỗ tai con búp bê, thoạt nhìn rất là thích.

Bùi Tri Tự căn bản không thèm để ý em trai mình có thích búp bê cùng những thứ này hay không, anh nhìn lông mi cong khẽ chớp của cô, hỏi: "Cậu thích không?”

Ôn Lê sửng sốt, trong mắt có ánh sáng mềm mại: "Thích nha, cậu không cảm thấy búp bê ở đây đều rất đáng yêu sao? Thoạt nhìn giống gấu trúc thật, sờ cũng rất thoải mái.”

Bùi Tri Tự gật đầu, nói: "Đúng là rất đáng yêu, vậy mua cái này đi.”

“A?” Ôn Lê nháy mắt mấy cái, không nghĩ tới anh nhanh như vậy đã quyết định mua cái gì làm quà sinh nhật.

Bùi Tri Tự học động tác của cô sờ bụng gấu trúc, khẳng định lần nữa: "Mua con này đi.”

Con trai mua đồ quả nhiên không thích rối rắm do dự như con gái, thấy anh cũng không phải nói đùa thuận miệng nói, Ôn Lê liền đem búp bê trong lòng đưa cho anh.

Bùi Tri Tự cầm búp bê chờ tính tiền ở quầy, Ôn Lê thì nhìn quanh khu vực khác.

Cửa hàng này cũng không tính là lớn, nhưng sản phẩm trong cửa hàng cái gì cần có đều có, Ôn Lê lúc thì nhìn ốp lưng điện thoại di động tạo hình gấu trúc mập mạp, lúc lại nhìn ba lô vải bạt vẽ các loại hình gấu trúc phiên bản Q. Mỗi một thứ cô đều thích.

Đang lúc cô nhìn thấy một gấu trúc dáng vẻ thơ ngây khả ái trên kệ sách muốn chụp ảnh gửi cho Viên Mộng xem, đỉnh đầu bỗng nhiên nặng nề.

Bên cạnh chính là gương toàn thân treo dưới đèn, Ôn Lê khó hiểu quay đầu nhìn lại, nhìn thấy mình đội mũ lông nhung trong gương.

Chiếc mũ này cũng giống như tất cả những thứ xung quanh trong tiệm, đều là tạo hình gấu trúc, trên đầu là chiếc mũ màu trắng hai đôi tai gấu trúc màu đen, lúc này đang mềm nhũn rũ xuống.

Còn chưa mở miệng nói chuyện, Bùi Tri Tự đã đưa tay cầm lấy một góc khăn quàng cổ rũ xuống từ hai bên mũ, ngón tay anh nhẹ nhàng dùng sức bóp, lỗ tai gấu trúc trên đỉnh đầu Ôn Lê liền lập tức dựng lên.

Ôn Lê trợn tròn mắt, vừa tò mò vừa kinh ngạc đối với cơ quan nhỏ còn ẩn giấu trong mũ. Cô vươn tay nắm lấy một góc khăn quàng cổ bên kia, cũng thử ấn lên.

Xoẹt một cái, lỗ tai tròn nhỏ bên trái cũng dựng thẳng lên.

Ánh đèn trước gương nhàn nhạt rất nhu hòa, lúc này đang lặng lẽ chiếu lên khuôn mặt nhẵn nhụi không tỳ vết của cô, có thể là do đội mũ lông nhung có chút nóng, hai má Ôn Lê đỏ bừng, thoạt nhìn mềm mại cực kỳ, giống như là một quả đào mật chín mọng.

“Cậu đội cái mũ này rất đẹp." Bùi Tri Tự nhìn cô trong gương nói.

Anh khen cô đột ngột như vậy, Ôn Lê mặt nóng lên, mím môi đem đỉnh đầu mũ lấy xuống, nói: "Là cái mũ này đáng yêu..."

Bùi Tri Tự nở nụ cười, nhìn cái đầu cúi xuống trước mặt: "Không thích sao?”

Ôn Lê lắc đầu: "Không được, cái mũ này quá đáng yêu, thích hợp với mấy bạn nhỏ."

Bùi Tri Tự không nói gì, nhận lấy mũ từ tay cô đi thẳng tới quầy.

Sau đó Ôn Lê liền trơ mắt nhìn Bùi Tri Tự lần nữa quét mã thanh toán, sau đó đi trở về trước mặt cô, dùng con ngươi đen láy nhìn cô hỏi: "Ôn Lê, có phải cậu còn chưa qua sinh nhật 18 tuổi đúng không?”

“Hả?” Ôn Lê không rõ tại sao anh đột nhiên hỏi cái này, có chút do dự đáp: "Còn chưa... làm sao vậy?"

Bùi Tri Tự cười rộ lên, đây là câu trả lời trong dự liệu của anh.

Anh đem cái mũ gấu trúc vừa rồi nhờ nhân viên cửa hàng cắt nhãn mác đặt vào trong tay Ôn Lê, giải thích: "Chưa tới mười tám tuổi thì vẫn còn là bạn nhỏ, cái mũ này cậu đội rất đẹp."

Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô, anh lại tiếp tục bổ sung: "Nhãn mác đã cắt bỏ, không thể trả lại."