Chương 20: Gấu trúc

Ôn Lê không nghĩ tới Bùi Tri Tự nói giúp đỡ, lại là cùng anh đi vườn bách thú xem gấu trúc.

Sau giờ ngọ ngày thu thời tiết không có gió, bầu trời màu lam giống như một sợi tơ lụa sạch sẽ mềm mại mở ra trên đỉnh đầu, ở giữa thỉnh thoảng có mấy đám mây nhung điểm xuyết, giống như kẹo bông gòn trong tay đứa bé.

Nhìn Bùi Tri Tự liền mạch lưu loát quét mã mua vé ở cửa, trong lòng Ôn Lê luôn cảm thấy sự tình phát triển giống như vượt quá dự liệu của mình.

Vườn bách thú cuối tuần chính là nơi lựa chọn hàng đầu để phụ huynh đưa các bạn nhỏ đến du ngoạn, Ôn Lê chậm rì rì đi theo sau Bùi Tri Tự, trong đầu nghĩ lung tung những lời anh vừa nói.

Lúc ấy cô mơ mơ hồ hồ đi theo Bùi Tri Tự lên xe, anh giải thích sắp sinh nhật em trai của anh rồi, mà đối phương lại rất thích gấu trúc, anh tìm thấy trên điện thoại di động xung quanh vườn bách thú Lam Thành có rất nhiều cửa hàng, cho nên muốn tới đây chọn quà sinh nhật cho em trai, thuận tiện cũng làm quen với tuyến đường tham quan vườn bách thú một chút, chờ sinh nhật em trai sẽ dẫn nó đến xem gấu trúc.

Nhìn Bùi Tri Tự thân hình cao gầy trước mặt, lúc này đang cụp mắt nhìn bản đồ giới thiệu, Ôn Lê không khỏi nghĩ, hóa ra anh còn có một người em trai, em trai anh... tuổi còn rất nhỏ, cho nên mới thích gấu trúc như vậy sao?

Không, cũng không nhất định tuổi còn rất nhỏ, Ôn Lê rất nhanh phủ nhận suy đoán lung tung của mình, dù sao tuổi của cô cũng không nhỏ, không phải vẫn rất thích gấu trúc đáng yêu như bánh bao sao.

Có điều nói là cùng anh làm quen với tuyến đường, nhưng hai người đi không bao lâu, Ôn Lê liền cảm thấy đoạn hành trình này ngược lại biến thành anh cùng mình du ngoạn vườn bách thú.

Điều này thật không trách được cô, thật sự là các động vật nhỏ ở nơi này quá mức thú vị đáng yêu, hơn nữa có thể nhìn ra được không gian trong vườn sạch sẽ mà giàu sức sống, môi trường sinh hoạt của động vật được vệ sinh định kỳ, lại càng không cần phải nói bộ lông mềm mại sáng bóng cùng ánh mắt lấp lánh của những động vật nhỏ kia phản ánh ra sinh khí đầy đặn.

Cảm giác phương hướng của Ôn Lê cũng không tốt, từ khu động vật sống về đêm đi ra cũng không biết nên đi hướng nào, đối với vị trí của khu gấu trúc, cô chỉ mơ hồ nhớ rõ trên bản đồ vẽ hình như ở phía bắc.

Nhìn cô trợn tròn đôi mắt hạnh mờ mịt nhìn trái nhìn phải, Bùi Tri Tự cười cười, đi lên đưa nước trong tay qua: "Mệt không?”

Ôn Lê mím môi, có chút ngượng ngùng: "Không có, chúng ta bây giờ đi tới chỗ gấu trúc đi. Tôi đã hứa với cậu đi làm quen đường rồi mà.”

“Được." Bùi Tri Tự vặn chai nước uống một ngụm, yết hầu phồng lên trượt xuống, anh cúi đầu, trên môi mỏng có chút ẩm ướt: “Bảng hướng dẫn bên kia nói chỗ gấu trúc ở ngay phía trước, cách không xa, có điều sẽ có thể có nhiều người.”

Ôn Lê sững sờ gật đầu, hình ảnh trong đầu là đôi môi vừa rồi khi anh nói chuyện.

Cô nghĩ, hóa ra người đẹp ngay cả miệng cũng hấp dẫn như vậy.

*

Người đến chỗ gấu trúc quả nhiên rất nhiều, dường như hơn phân nửa du khách đến vườn bách thú tham quan đều là chạy tới xem gấu trúc đáng yêu.

Khu vực gấu trúc khá đông người, Ôn Lê sợ cùng Bùi Tri Tự đi lạc, đi theo đám người mỗi một đoạn liền vội vàng xoay người quay đầu lại nhìn anh.

Cũng may vóc dáng anh cao mà ngoại hình cũng rất xuất chúng, cho nên Ôn Lê luôn có thể nhanh chóng tập trung vào thân ảnh của anh.

Bùi Tri Tự chú ý tới động tác cô thường xuyên lo lắng nhìn về phía sau, anh cúi đầu nhìn đám người cách hai người, sau đó quyết đoán không duy trì khoảng cách nữa, bước nhanh lên phía trước.

Điểm đến ở ngay phía trước, lúc Ôn Lê kiễng chân nhìn phía trước, trong tầm mắt đã xuất hiện hai cái lỗ tai nhỏ tròn trịa của gấu trúc, cô vui vẻ đang muốn xoay người gọi tên Bùi Tri Tự, một bạn nhỏ bên cạnh lại đột nhiên vặn mở coca bị lắc thật lâu trong tay.

Ôn Lê còn chưa kịp phản ứng, trên lưng liền xuất hiện một cỗ lực đạo ôm cô qua một bên.

“Cẩn thận." Bùi Tri Tự vòng cô đến trước người ngăn cản, Ôn Lê có chút mơ hồ ngẩng đầu nhìn, ánh mắt xẹt qua yết hầu nhẹ nhàng lăn lộn của anh, đối diện với đôi mắt đen láy kia.

“Không sao chứ?" Anh hỏi.

Ôn Lê ngửi mùi nước giặt nhàn nhạt trên người anh, đỏ mặt lắc đầu.

“Tôi không sao....”

Du khách bên cạnh bị xịt coca vẫn còn đang oán giận, cậu bé quậy phá cũng bị mẹ kéo lê túm đến một bên trách mắng, Ôn Lê bước chân có chút hoảng hốt lui về phía sau, lại cao giọng lặp lại một lần nữa: "Tôi không sao, cậu, cậu thì sao? Quần áo có bị bắn vào hay không?”

Bùi Tri Tự nhìn khoảng cách giữa hai người lần nữa bị kéo ra, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Không có, cậu bé cách tôi khá xa, coca không văng tới người tôi."

Sàn nhà bị bẩn rất nhanh được nhân viên công tác quét dọn sạch sẽ, mảnh đất vốn trống lại nhanh chóng bị đám người lấp đầy, Bùi Tri Tự một lần nữa khôi phục khoảng cách với Ôn Lê, đi theo phía sau cô về phía tường thủy tinh.

Lần trước Ôn Lê xem gấu trúc là nghỉ hè lớp 10, khi chị Ôn Tuyết dẫn cô đi du lịch thành phố Vinh, đặc biệt dẫn cô đến cơ sở nghiên cứu nhân giống gấu trúc. Hiện tại còn nhìn thấy cục nhung trắng đen đan xen đáng yêu ở khoảng cách gần như vậy, Ôn Lê chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn một mảnh.

Bởi vì vừa rồi đột nhiên xảy ra chuyện mà tim đập thình thịch dần dần bình phục lại, lúc này du khách bên cạnh đều đang vừa quay video vừa nói chuyện với gấu trúc chỉ dùng móng vuốt nhỏ chống vào mặt trong tường thủy tinh.

"Manh Manh thật xinh đẹp, Manh Manh của chúng ta chính là lớn lên giống mẹ đúng không?"

Chị gái phía sau cười híp mắt khen, Manh Manh ghé vào trên tảng đá giống như nghe hiểu nhếch miệng, thuận tiện còn đem móng vuốt mập mạp dày đặt lên tường thủy tinh cùng mọi người dán lên.

Thấy Manh Manh có phản ứng khích lệ, người chung quanh thỉnh thoảng phát ra cảm thán ngạc nhiên.

Ôn Lê cũng bị một màn đáng yêu này làm không chịu nổi, cô cười mắt cong cong giơ điện thoại di động lên, chụp được vô số hình ảnh gấu trúc mập mạp.

Vị trí cô đứng rất thích hợp để chụp ảnh, trước ống kính căn bản không có ai đi lại và che chắn, Ôn Lê giơ điện thoại di động xoay người, muốn gọi Bùi Tri Tự cũng đến chỗ cô chụp. Vừa quay đầu lại, lại vừa vặn thấy anh đang cầm điện thoại di động hướng về phía mình.

Nhìn thấy cô nhìn qua, Bùi Tri Tự buông di động đi lên phía trước: "Cửa hàng bán đồ gấu trúc ở gần lối ra, bây giờ muốn đi qua không?"

Lúc này Ôn Lê không để ý đến điều này, cô đưa tay chỉ chỉ vị trí anh vừa đứng, hỏi: "Đứng ở đó có thể chụp rõ không? Đứng chỗ tôi chụp đi, ban nãy tôi chụp được rất nhiều tấm.”

Bùi Tri Tự lại cười nói: "Tôi cũng chụp được rồi.”

Ôn Lê có chút nghi hoặc: "Chụp ở đó có đẹp không? Có phải quá xa không chụp được Manh Manh không?”

“Không đâu, chụp rất đẹp." Ánh mắt Bùi Tri Tự rơi vào trên mặt cô, anh trầm giọng trả lời.