Chương 19: Uống ly này của tôi đi, tôi chưa chạm qua

Thời gian giây đèn đỏ bắt đầu đếm ngược, rất nhanh liền lạch cạch một tiếng đổi thành đèn màu xanh, bốn người băng qua đường cái, đi tới cửa quán ăn.

Đến gần, Ôn Lê mới phát hiện thực khách so với ban nãy thoạt nhìn còn nhiều hơn.

Viên Mộng giơ điện thoại di động bảo nhân viên phục vụ quét mã đã đặt trước, sau đó bọn họ liền đi theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ tới trước bàn đã đặt trước.

Trong phòng có điều hòa, vừa bước vào cửa tiệm là có thể rõ ràng cảm giác được sóng nhiệt nóng bức bị ngăn cách ở phía sau.

Vị trí đã đặt trước rất thích hợp, vừa không gần bếp ồn ào, cũng không đối diện với gió lạnh của điều hòa.

Viên Mộng chỉ vào món mới trên thực đơn hỏi nhân viên phục vụ, Ôn Lê liền cầm bình nước chuẩn bị rót nước cho mỗi người.

Lúc Bùi Tri Tự rửa tay xong trở về, Ôn Lê đang lấy cái ly thứ tư ra khỏi bao nhựa.

Cánh tay trắng mịn của cô bưng bình nước nóng đầy ắp, anh vài bước đi qua đưa tay giữ chặt đáy bình, nhận lấy từ trong tay cô.

“Cậu cùng Viên Mộng gọi món ăn, để tôi rót nước cho.”

“Đúng vậy đúng vậy, bình nặng như vậy, để Bùi Tri Tự rót nước đi, Lê Lê cậu tới giúp tôi xem hai món này chúng ta gọi món nào." Viên Mộng đẩy thực đơn đến trước mặt Ôn Lê, kéo cánh tay cô xuống ý bảo cô ngồi xuống.

“Thuận tiện cậu nhìn xem có cái gì muốn ăn không, hai người bọn họ nói không có kiêng ăn cái gì, chúng ta chọn là được rồi.”

Ôn Lê nhìn Viên Mộng do dự hai món ăn kia, nhất thời cũng không cho ra lựa chọn gì. Chủ yếu là cô bình thường rất ít ra ngoài ăn cơm, mặc dù là trong nhà liên hoan hoặc là đi theo ba mẹ cùng chị gái tham gia ăn uống, những đồ ăn kia đều là người lớn quyết định, cô chỉ phụ trách ngoan ngoãn ăn là tốt rồi, làm gì có kinh nghiệm gọi món ăn.

Nhìn chằm chằm thực đơn nửa ngày, cô lại ngượng ngùng muốn đẩy menu trở lại.

“Lê lê, hai món kia cậu chọn không được, vậy thì gọi một món cậu muốn ăn, không phải nguyên bàn này đều là tôi gọi rồi còn gì.”

Lại cố chấp đẩy thực đơn trở lại, Ôn Lê đành phải tỉ mỉ xem xét món ăn vặt mỹ vị kia, một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu, đầu ngón tay trắng nõn mượt mà chỉ vào món phía trên nói: "Vậy... gọi thêm một cái bánh nếp đường nâu?”

Viên Mộng sửng sốt, hiểu rõ nở nụ cười: "Lê lê, cậu quả nhiên thích ăn đồ ăn vặt ngọt, ở trường học tôi phát hiện cậu thích mua gạo nếp và bánh mochi, trong túi nhỏ cặp sách cũng luôn có kẹo sữa.”

Bị Viên Mộng phát hiện mình thích ăn đồ ăn vặt ngọt kỳ thật không có gì, nhưng vừa nghĩ tới bên cạnh còn có hai người ở đây, cô liền cảm thấy có một chút ngượng ngùng, giống như mình rất ham ăn.

Tuy nhiên.... Đây hình như là sự thật.

Viên Mộng cùng nhân viên phục vụ gọi món xong xoay người lại, lại lôi kéo cánh tay nhỏ nhắn của cô thì thầm.

“Lê Lê, sao cậu hay ăn đồ ăn vặt cũng không có thịt gì nha." Ánh mắt Viên Mộng quét qua ngực cô: “Có phải mọc ở chỗ nên mọc rồi không!”

Viên Mộng nói chuyện, lại cúi đầu nhìn trước ngực mình: "Mỗi ngày tôi đều kiểm soát lượng calo và tổng lượng calo hấp thụ. Hơn nữa chỗ nên có thịt thì không có thịt, chỗ không nên có thịt đều là thịt thừa đáng ghét. "

Viên Mộng tự nói thầm với mình, nhưng Ôn Lê nghe xong vẫn cảm thấy xấu hổ, cô vừa định đi che miệng Viên Mộng bảo cô ấy đừng nói những thứ này, thanh âm rót nước bên cạnh bỗng nhiên ngừng lại.

Cô đỏ mặt ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Bùi Tri Tự đã buông ly nước của cô xuống, cầm lấy ly nước của Viên Mộng chuẩn bị rót xuống.

Nam sinh hơi cúi đầu rót nước ánh mắt thẳng tắp nhìn dòng nước lưu động, thoạt nhìn có vẻ như là không nghe thấy chuyện của Viên Mộng và cô nói thầm. Ôn Lê hai má nóng lên thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói một câu cám ơn.

Hiệu suất của nhà hàng này rất cao, chỉ chốc lát sau đã mang lên đầy đủ đồ ăn, Viên Mộng đề cử mấy món ăn quả nhiên ăn ngon, cho dù là Ôn Lê rất ít ăn cay, khi đối mặt với một món ăn hơi cay, cũng không nhịn được ăn nhiều hơn.

Nhưng ăn cay vị giác sảng khoái là nhất thời, cảm giác đau đớn độ cay đầu lưỡi lưu lại rất lâu, Ôn Lê rất nhanh uống hết nước ấm trong ly của mình, cảm giác tê dại trong miệng vẫn chưa tiêu tán.

Một chiếc ly sứ trắng giống nhau được đặt trước mặt cô, Bùi Tri Tự thu tay lại, nhìn cô nói: "Uống ly này của tôi đi, tôi chưa chạm qua."

Viên Mộng và Hàn Tử Hách cũng đang đấu võ mồm dùng đũa đánh nhau, cũng không chú ý đến hai người bọn họ.

“Cám ơn." Lông mi Ôn Lê khẽ run, bưng ly nước lên.

Sau một bữa cơm, đồ ăn trên bàn cơ hồ đều bị càn quét sạch sẽ, đầy đủ chứng minh sự nổi tiếng của cái quán này.

Đương nhiên, cống hiến duy nhất của Ôn Lê, là đĩa bánh nếp đường nâu mà cô gọi.

Bàn cơm này là dùng thẻ hội viên của Viên Mộng đặt trước, tiền ăn trực tiếp khấu trừ tiền trong thẻ, còn hưởng thụ 88% giá hội viên.

Ra cửa, Ôn Lê đang muốn chuyển tiền cho cô ấy, Viên Mộng bỗng nhiên ra dấu dừng lại.

"Chờ một chút, các cậu chuyển tiền cơm cho tôi là được, tiền đồ uống không được áp dụng giá hội viên, cho nên là tính riêng, vừa rồi là Bùi Tri Tự trả tiền."

Bùi Tri Tự trong tay vừa mở ra một viên kẹo bạc hà cầm ở cửa, nghe thấy Viên Mộng nói, anh thuận miệng nói: "Không cần trả lại, không có bao nhiêu tiền."

Hàn Tử Hách thường cùng Bùi Tri Tự chơi bóng, mua nước thường là không phân chia là ai mua, cho nên căn bản không để ý.

Viên Mộng nghe xong Bùi Tri Tự nói, cũng là nói câu cảm ơn Bùi Tri Tự, vậy lần sau các cậu chơi bóng mua tôi sẽ mua nước cho cậu nhé, chuyện này liền qua.

Thời gian học tập của mấy người chỉ có buổi sáng, Viên Mộng và Hàn Tử Hách đến cùng một hướng, cho nên quay lại về phía hai người phất phất tay liền xoay người đi về phía trạm xe bên kia.

Ôn Lê vốn cũng là muốn trực tiếp về nhà, nhưng trong lòng cô còn nhớ vẫn chưa giáp mặt để cám ơn Bùi Tri Tự đã tặng cho cô kẹo sữa cùng chai sữa.

Mà hiện tại, lại thêm vào chuyện chuyển tiền đồ uống cho anh.

Không có ô che nắng của Viên Mộng, Ôn Lê liền cầm túi xách đi trên con đường nhỏ có bóng cây.

Bùi Tri Tự không sợ phơi nắng, bước chân anh chậm lại, song song đi bên ngoài với cô.

Vừa rồi lúc anh vứt vỏ kẹo bạc hà, cô liền chuyển tiền cho anh.

Nhưng chuyện chuyển khoản như gửi lì xì này, chỉ cần đối phương một khoảng thời gian không nhấn nút nhận, tiền sẽ theo đường cũ trở về trong tài khoản.

Cho nên Bùi Tri Tự không nhận tiền của cô, trong lòng cô vẫn để ý đến chuyện này, luôn cảm thấy mình nợ Bùi Tri Tự không ít.

Trong lòng Ôn Lê có một cái cân nhỏ, từ lúc Bùi Tri Tự chủ động đề nghị cho cô mượn sổ ghi chép môn vật lý, sau khi tan học cố ý cùng cô đi photo, cái cân này bắt đầu nghiêng về phía anh.

Dù sao cho tới bây giờ, điều duy nhất cô có thể đặt lên bàn cân của chính mình là ly khoai môn sữa tươi ngọt ngào không hợp khẩu vị kia của anh.

Trong lòng cô cảm thấy không thoải mái, giống như mình đang cố ý chiếm tiện nghi của anh vậy. Mặc dù cô biết Bùi Tri Tự cũng sẽ không cho là như vậy, cũng không có ai chỉ trích, nhưng cô chính là cảm thấy có chút không được tự nhiên, cô muốn làm chút gì đó, thay đổi trạng thái chỉ biết nhận mà không có sự trả lại này.

Nghĩ tới đây, cô hắng giọng, nói: "Bùi Tri Tự... Cảm ơn kẹo sữa và chai sữa hôm đó của cậu, tiền đồ uống hôm nay tôi vừa chuyển cho cậu, cậu nhận một chút đi."

Bùi Tri Tự liếc nhìn trạm xe cách đó không xa bị mặt trời chói chang chiếu thẳng vào, không hề có bóng cây che khuất, anh dừng bước: "Không cần, nếu như cậu để ý, lần sau mời lại tôi là được rồi."

“Thế nhưng…” Ôn Lê nhớ tới chính mình mời anh uống một ly nước, kết quả đổi lấy anh lại mời hai cái khác, chỉ cảm thấy còn như vậy mà cứ mời tới mời lui, chỉ sợ làm cho mình thiếu nợ anh càng nhiều: "Nhưng là cậu đã giúp tôi rất nhiều, hôm nay lại mời tôi uống đồ uống, tôi cái gì cũng không có làm..."

Cô càng nói giọng càng nhỏ, nghe như đang áy náy vì mình không thể giúp được gì cho anh.

Bùi Tri Tự nhìn bàn tay nhỏ bé chậm rãi siết chặt túi xách của cô, nói: "Ôn Lê, chúng ta là bạn bè phải không? Giữa bạn bè giúp đỡ nhau như vậy là điều rất bình thường, cho nên cậu không cần đáp lại.”

Ôn Lê vẫn cảm thấy không ổn: "Nhưng giữa bạn bè như vậy, cũng không tốt lắm…”

Như là nghĩ tới điều gì, cô ngẩng đầu: "Có lẽ... Có lẽ tôi có thể cho cậu quyển sổ tiếng Anh của tôi làm trao đổi, hôm nay ở thư viện cậu hỏi tôi tổng hợp cụm động từ thường gặp, là lúc trước tôi làm bài thi tự mình tổng kết, tôi có một quyển sổ tổng hợp ghi lại cụm động từ, trong đó ghi rất nhiều thứ có thể sử dụng khi viết bài luận và trả lời các câu hỏi, hơn nữa tôi sắp xếp theo bảng chữ cái Alphabet giống như từ điển, tra tìm cũng rất thuận tiện..."

Bùi Tri Tự nhìn cô liều mạng chào hàng chương trình dạy kèm của mình với phụ huynh học sinh, thật sự là rất muốn vươn tay bóp bóp hai bên má cô.

Anh cười cười, nói: "Nếu như muốn hỗ trợ, ngoại trừ sổ ghi chép ra, tôi hiện tại quả thật có một việc cần cậu giúp."

Nghe anh nói như vậy, ánh mắt Ôn Lê nhất thời sáng lên: "Giúp cái gì? Miễn là tôi có thể giúp cậu.”

“Tôi muốn đi một nơi, cậu có thể đi cùng tôi không?”

Ôn Lê chớp mắt mấy cái, vẻ mặt nghiêm túc: “Có thể, miễn là tôi có thể giúp cậu.”