Chương 18: Cậu cũng ở thư viện thành phố sao?

Mặt trời giữa trưa mùa thu cũng không như êm dịu như lúc sáng sớm, Viên Mộng vừa ra khỏi cửa thư viện liền che ô, vẫy tay với Ôn Lê đang ở phía sau cô.

“Lê Lê, tới chỗ tôi! Tôi che dù, bây giờ đang rất nắng.”

Mặt trời thoạt nhìn có chút nắng gắt, Ôn Lê nhìn Bùi Tri Tự bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Cái đó... tôi đi chung dù với Mộng Mộng.”

Bùi Tri Tự rũ mắt nhìn xuống, sự chuyên chú trong ánh mắt khiến Ôn Lê cảm thấy dường như anh đối với bất cứ ai đều chân thành như vậy, tựa như bây giờ cô chỉ nói một câu không tính là quan trọng, anh cũng sẽ nhìn vào mắt cô một cách lịch sự và đáp lại được.

Ôn Lê chạy chậm trốn tới dưới tán ô của Viên Mộng: "Mộng Mộng, để tôi che cho." Cô ngượng ngùng đã đi ké ô của Viên Mộng hóng mát còn để đối phương cầm ô cho.

Viên Mộng cũng không khách khí với cô, cười nói được, liền đưa ô qua, nhân tiện kéo cánh tay cô.

Hàn Tử Hách bên cạnh đút túi đi đường xì một tiếng, miệng há ra liền không nói được lời nào hay.

“Đi vài bước như vậy còn phải nắm tay, con gái các cậu có chán không?”

Viên Mộng quay đầu tốc độ rất nhanh, cô ấy kéo cánh tay Ôn Lê siết chặt, thanh âm đáp mạnh mẽ: "Hàn Tử Hách cậu không nói lời nào không ai coi cậu là câm điếc đâu, tôi nắm tay Lê Lê thì làm sao? Thích thì nắm, cậu muốn cũng đâu có được. Có bản lĩnh thì cậu thử khoác vai Bùi Tri Tự xem? Xem cậu ấy có thèm để ý tới cậu hay không?”

Thần kinh thô ráp của Hàn Tử Hách căn bản không chịu nổi kí©h thí©ɧ, đi vài bước tới trước mặt Bùi Tri Tự liền cứng cổ gọi Viên Mộng: "Anh Tự của tôi sao lại có thể không để ý tới tôi chứ? Nhìn cho kỹ đi Viên Mộng, đàn ông chúng tôi không hứng thú nắm tay như mấy cô gái như cậu, khoác vai chuyện này là bình thường…”

Hàn Tử Hách nói chuyện, cánh tay đã sớm vươn tới khoác vai Bùi Tri Tự như thường ngày: "Thấy...chư…”

Một chữ còn chưa nói ra khỏi miệng, Bùi Tri Tự đã đẩy cánh tay hắn ra khỏi vai mình, đặt xuống mấy chữ: "Đừng khoác, nóng.”

Lần này Hàn Tử Hách hoàn toàn lúng túng ở đó.

“Không phải chứ anh Tự, không phải lúc nào cũng được sao, sao hôm nay lại không nể mặt tôi.”

Viên Mộng ở bên cạnh mừng rỡ cười khanh khách không ngừng, Ôn Lê cũng cảm thấy có ý tứ, bởi vì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Bùi Tri Tự cũng không nể mặt Hàn Tử Hách, làm cho mặt mũi hắn bị bóp méo.

Nhưng cô cũng biết, náo loạn như vậy chỉ là một khúc nhạc đệm mà thôi, chỉ bằng tính cách tùy tiện nói chuyện của Hàn Tử Hách, căn bản sẽ không coi đây là một chuyện gì lớn, ầm ĩ than thở một chút rồi liền bỏ qua.

Bùi Tri Tự cũng hiểu rõ điều này, nên mới không cố kỵ gì, thẳng thắn cự tuyệt hắn khoác vai.

Hàn Tử Hách tỏ vẻ bị tổn thương không quá vài giây, liền cùng Bùi Tri Tự trực tiếp bàn luận bóng rổ tối hôm qua, bên này Viên Mộng thì hưng phấn cùng Ôn Lê miêu tả món ăn của quán ăn kia ăn rất ngon.

"Lê lê cậu tin tôi, quán này thật sự siêu ngon, khai trương ngày đầu tiên tôi liền tới ăn, lúc ấy tôi liền chắc chắn rằng quán này nhất định sẽ nổi tiếng, hiện tại quả nhiên bị tôi nói trúng, tối hôm qua chúng ta quyết định nơi này tôi liền gọi đặt bàn trước, lúc này mà đến xếp hàng chắc chắn chúng ta sẽ không đợi được.”

Viên Mộng chỉ tay về phía xa, ý bảo Ôn Lê nhìn đám người ngồi đầy trước cửa quán cách đó không xa.

“Nhiều người như vậy sao." Ôn Lê đang kinh ngạc, di động trong túi xách vang lên.

Nhận điện thoại, mới vừa nhẹ nhàng đút một tiếng, thanh âm Trình Quân Trạch liền truyền tới: "Ôn Lê, cậu cũng ở thư viện thành phố sao? Hình như ban nãy tôi nhìn thấy cậu.”

Ôn Lê theo bản năng nhìn quanh bốn phía, nhưng không thấy bóng dáng Trình Quân Trạch.

"Ừm, hôm nay tôi cùng bạn học đến thư viện học, cậu cũng ở đó sao?"

Bởi vì Ôn Lê đang gọi điện thoại, Viên Mộng dứt khoát tiếp nhận cán ô từ trong tay cô che lên đầu hai người, lại lo lắng cô chuyên tâm nghe điện thoại nên không cẩn thận vấp phải, nên bước chân cũng chậm lại.

Trình Quân Trạch bên kia không biết lại nói cái gì, không nói chuyện được mấy câu, Ôn Lê liền cúp điện thoại, Viên Mộng nhìn Ôn Lê đem di động đặt lại túi xách, tò mò hỏi: "Là Trình Quân Trạch ban 10 sao? Cậu ta ở thư viện thành phố sao?”

“Ừm.” Ôn Lê gật gật đầu, kéo khóa ba lô: "Cậu ấy tưởng tôi tới một mình, hỏi tôi buổi trưa có muốn cùng ăn cơm không."

Vừa dứt lời, mấy người đi tới ngã tư đường, cô dừng bước ngẩng đầu. Cùng lúc đó, thanh âm Hàn Tử Hách ở một bên vang lên.

“Haizzz, anh Tự. Anh không để ý đến tôi sao? Tôi vừa nói với anh rằng trong trận đấu đêm qua giữa Warriors và Rockets, Curry đã ghi được bốn quả ba điểm, tại sao anh lại không phản ứng chút nào?”