Chương 17: Lý Vãn Gia

Ôn Lê chỉ là ngay từ đầu không tìm được phương hướng, đợi cô theo ý của Viên Mộng nhìn về một khu vực nào đó, không cần người khác nhắc nhở, ánh mắt của cô đã không tự chủ được mà tập trung vào nữ sinh kia.

Cô cũng chưa từng gặp qua Lý Vãn Gia, đại khái là bởi vì lúc lên lớp 11, hai lớp 11 và 12 vẫn ở những tòa nhà khác nhau, mà cô ngoại trừ cuộc sống trung học phổ thông như trường học và gia đình, cũng không chú ý đến những thứ khác, cho nên Ôn Lê chỉ là nghe qua tên của Lý Vãn Gia, biết lớp 12 khoa văn có một đàn chị không chỉ rất xinh đẹp, hơn nữa đa tài đa nghệ, không hơn.

Có điều hôm nay cách khoảng cách không xa lại vừa nhìn, Ôn Lê rất nhanh liền hiểu được vì sao cho dù Lý Vãn Gia đã tốt nghiệp, nhưng tên của cô ấy vẫn sẽ được rất nhiều người nhắc tới.

Lúc này tới gần giữa trưa, ánh mặt trời xuyên qua thủy tinh tươi sáng dị thường, Lý Vãn Gia ngồi ở bên cạnh sô pha nhỏ tâm không tạp niệm lật trang sách, tóc đen nhánh ở sau đầu tùy ý búi một búi tóc, vài sợi tóc nhỏ dí dỏm từ trong búi tóc rơi ra, hơi hơi tản ra.

Từ xa nhìn lại, cô ấy bị ánh sáng bao phủ giống như là được phủ kín một tấm màn mỏng lấp lánh, làm cho Lý Vãn Gia giờ này khắc này nhìn qua rất tùy ý mà tự nhiên, như thể ngay cả góc độ tự nhiên của ánh sáng mặt trời cũng được tạo ra đặc biệt cho cô ấy.

“Chị ấy thật sự rất xinh đẹp, lúc trước người của đài truyền hình đến trường phỏng vấn, mặt chị trên ống kính đặc biệt đẹp, không khác gì ở ngoài đời.”

Viên Mộng ghé vào một bên, hâm mộ nói một chuỗi dài.

Nhìn chằm chằm người khác lâu như vậy thật sự là bất lịch sự, Ôn Lê gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý với lời khen ngợi của Viên Mộng, dự định đem lực chú ý một lần nữa đặt lên bài tập vừa rồi, chỉ là tầm mắt cô còn chưa hoàn toàn thu hồi, liền thấy Bùi Tri Tự ở một bên cũng giống như Viên Mộng, nhìn thẳng về phía Lý Vãn Gia.

Sự khác biệt duy nhất, có lẽ chính là môi anh mím chặt cùng vẻ mặt rơi vào trầm tư, khiến cho anh thoạt nhìn không giống như Viên Mộng, đơn thuần bị bề ngoài đẹp mắt của Lý Vãn Gia hấp dẫn.

Cũng may thời gian Viên Mộng đơn phương ngồi cảm thán cũng không lâu, chỉ chốc lát sau âm thanh cô ấy dần yếu ớt, đem tinh lực lần nữa tập trung ở trên bài thi.

“Lê Lê, cậu đang hỏi Bùi Tri Tự câu này sao?" Viên Mộng nhìn thấy giấy nháp đặt giữa hai người, cô ấy lấy tay chỉ vào câu hỏi trên bài thi lại chỉ chỉ công thức trên bản nháp.

Ôn Lê gật đầu nói phải, nhưng trong đầu lại tuyệt nhiên lại không nhớ rõ Bùi Tri Tự lúc ấy đã nói những gì, cô có chút quẫn bách, cán bút trong tay bị đầu ngón tay móc ra tiếng lách cách thật nhỏ.

“Vậy tôi cũng muốn nghe một chút." Viên Mộng đi theo hai người, rất nhanh thay đổi biểu tình hiếu học nghe giảng.

“Ngay từ đầu tôi cũng dùng cách này giống Lê Lê, kết quả Hàn Tử Hách nhìn thấy nói cách này của tôi phiền phức, một bước có thể giải ra kết quả không cần phải đi vòng như vậy, hơn nữa trình tự nhiều lại dễ rối, tôi liền nghe lời cậu ta.”

Ôn Lê không biết tiếp lời này như thế nào, mà trong lòng cô còn đang suy nghĩ sao hôm nay mình lại thường xuyên thất thần, Bùi Tri Tự đã nghiêng đầu nhìn sang.

"Tôi sẽ nói lại từ đầu nhé?" Anh hỏi.

Suy nghĩ bỗng nhiên bị cắt đứt, Ôn Lê theo bản năng a nhỏ giọng một tiếng, đợi kịp phản ứng lại là anh đang hỏi ý kiến của mình, liền vội vàng gật đầu nói được.

"Có thể nói lại lần nữa không, vừa rồi tôi quên rồi."

Cô đâu có quên, rõ ràng là không yên lòng căn bản không có để ý.

Thời gian trôi qua rất nhanh, giải xong một đề, cũng đã đến giờ cơm, Hàn Tử Hách mới từ khu vực công cộng nói chuyện điện thoại xong trở về, vừa ngồi vào trước bàn liền vẻ mặt hưng phấn nói gần chỗ này có mở nhà hàng gì đó, nghe nói đồ ăn rất ngon.

Viên Mộng vừa dọn dẹp bàn vừa liếc mắt nhìn hắn: "Hàn Tử Hách cậu là cá sao? Trí nhớ kém như vậy, tối hôm qua đã nói trưa nay cùng nhau ăn bít tết, Lê Lê và Bùi Tri Tự cũng đồng ý rồi, sao cậu đột nhiên lại thay đổi vậy?"

"Chết tiệt..." Hàn Tử Hách nói thầm một câu: "Các cậu thương lượng lúc nào, tôi tại sao không biết chuyện này?"

Viên Mộng mặc kệ hắn, để cho hắn tự mình tìm xem lại lịch sự trò chuyện.

Ôn Lê vừa vặn thu dọn xong cặp sách trên lưng, cô chỉ chỉ nhóm 4 người trên điện thoại nhắc nhở: "Là nơi mà ngày hôm qua sau khi thương lượng xong chín giờ gặp nhau."

Thấy Hàn Tử Hách còn trừng hai mắt ngơ ngác, cô không khỏi cười cười nói: "Không sao, buổi họp nhóm tuần sau chúng ta sẽ lại tới nơi này, có thể đi nếm thử mấy chỗ cậu nói, hơn nữa về sau còn có rất nhiều cơ hội."

Nói xong, Bùi Tri Tự bên cạnh sửa sang lại sách động tác rõ ràng dừng lại, Ôn Lê không biết có phải mình nói chỗ nào có vấn đề hay không, chớp mắt nhìn anh.

Mà anh lại chỉ dừng lại một lát, sau đó tiếp tục cụp mắt tự nhiên kéo khóa kéo lại, đồng thời lại giống như tán thành cách nói của cô, cười nói: "Hàn Tử Hách cậu đừng nóng vội, giống như Ôn Lê nói, tuần sau lại đến ôn tập chúng ta đi ăn quán mà cậu đề nghị, cho dù tuần sau không được, tuần sau nữa vẫn còn có cơ hội."

Ôn Lê ở bên cạnh nghe, luôn cảm thấy đoạn văn này đổi lại Bùi Tri Tự mà nói, trọng điểm nhấn mạnh tựa hồ có chút lệch khỏi quỹ đạo, nhưng cô lại không tìm thấy cụ thể chỗ nào không đúng, cho nên đành phải gật đầu tỏ vẻ đồng ý.