Chương 16: Chọc vào cánh tay của anh

Cuối tuần người đến thư viện nhiều hơn thường ngày, chỉ là chờ hai người kia đi tới, đã có một đôi tình nhân tới hỏi hai vị trí trống có người ngồi hay không.

Nữ sinh hỏi đứng ở bên cạnh Ôn Lê, Ôn Lê rất ngượng ngùng giải thích đã có người, lại ngước mắt, Bùi Tri Tự đã đi tới gần vài bước.

Trong lòng cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, bởi vì trong ánh mắt cô gái vừa rồi để lộ ra sự hoài nghi làm cho chính cô cũng có chút lo lắng.

Có điều cái này cũng không trách đối phương suy nghĩ nhiều, thật sự là thư viện quả thật có rất nhiều người ác ý chiếm chỗ, ngược lại làm cho không ít người chân chính muốn học tập không có chỗ ngồi.

Vừa rồi lúc Bùi Tri Tự đến gần, Ôn Lê vì muốn cho cô gái thấy anh chính là bạn của mình, cố ý đưa tay chủ động kéo ghế dựa ra, cho nên chờ cô đưa mắt nhìn lại thì cô gái kia đã kéo cánh tay bạn trai đi xa, lại quay đầu lại, Bùi Tri Tự đã đem túi đặt ở bên cạnh.

Hàn Tử Hách đã sớm không chút do dự đi tới vị trí đối diện ngồi cạnh Viên Mộng, hắn tùy ý đặt túi lên bàn, hai tay đặt trên bàn, ngón tay trên mặt bàn nhẹ nhàng gõ vang một tiếng, hắn cúi người nhìn Viên Mộng đang ngồi xổm dưới bàn sột soạt không ngừng: "Con gái, làm gì vậy, còn trốn dưới gầm bàn ăn sáng giống như ở trường học vậy?”

Nghe thấy trêu chọc, Viên Mộng chui ra khỏi đáy bàn đứng lên, mái tóc trên trán hơi tán loạn do bị tĩnh điện, khuôn mặt có chút đỏ, không biết là bởi vì Hàn Tử Hách trêu chọc cô mà tức giận hay là do chui ở dưới bàn bí bức.

Cũng may Viên Mộng so đo với hắn có chừng mực, biết đây là ở thư viện, cô nhìn quanh bốn phía một chút, sau đó vươn tay không tiếng động nhéo một cái trên lưng Hàn Tử Hách, hắn lại kiễng chân che tiếng gào thét có thể thốt ra của hắn, Viên Mộng hung dữ dùng khẩu hình bảo hắn câm miệng.

Ôn Lê cảm thấy hai người bọn họ giỡn cực kỳ vui, nói là giỡn vui, chẳng bằng nói là từ đáy lòng cô hâm mộ Viên Mộng có thể cùng nam sinh hào phóng thản nhiên đùa giỡn như vậy.

Động tác oán hận trộn lẫn của hai người rất thú vị, ngay cả Ôn Lê cũng không ý thức được cô đã cười cong mắt.

Ngược lại trong nháy mắt nghiêng đầu khóe mắt nhoáng lên, nhìn thấy Bùi Tri Tự đang giương khóe môi nghiêng đầu nhìn cô, lúc này cô mới cuống quít mím môi, muốn thu lại ý cười không chút che giấu của mình.

“Cái này…” Ôn Lê suy nghĩ một chút, lại xoay người chỉ xuống sàn nhà nói: "Nơi này có ổ cắm điện, Mộng Mộng vừa rồi là đang làm cái này, nếu cần, điện thoại di động còn có thể sạc ở chỗ này, dưới mỗi cái bàn đều có hai cái.”

“Được, tôi biết rồi." Bùi Tri Tự trả lời.

Viên Mộng cùng Hàn Tử Hách đối diện cũng ngừng đùa giỡn, xung quanh không còn tiếng quần áo ma sát sột soạt nữa. Tất cả mọi người bắt đầu đắm chìm trong sách vở trước mặt.

Bùi Tri Tự hắng giọng mở tập đề trên bàn ra, sơ đồ phân tích tối hôm qua trên trang giấy có thể thấy rõ ràng, nhưng giờ phút này lại không lọt vào mắt anh.

Lúc này lấp đầy đầu anh, chỉ có chiếc răng khểnh khéo léo hơi nhọn lộ ra khi Ôn Lê cười rộ lên.

Một cái răng khểnh nhỏ rất đáng yêu.

Bầu không khí học tập trong thư viện nồng đậm, cho dù người vốn ôm thái độ học tập cũng không quá thuần túy, cũng bị người xung quanh lây nhiễm, tâm tình cũng chậm rãi bình thản xuống, dần dần vùi đầu vào trong tri thức sách vở.

Vì nâng cao hiệu suất giúp đỡ lẫn nhau của tổ bốn người hôm nay, tất cả mọi người rất nhất trí làm bài tập cùng một môn trước.

Tiếng Anh là sở trường của Ôn Lê, cho nên trong thời gian hơn một giờ, cô không chỉ làm xong đề lại còn giải đáp thắc mắc cho mấy người còn lại, còn thuận tiện tổng kết không ít từ cụm động từ thường gặp trong bài thi.

Nhưng khi nói đến vật lý, hiệu quả của cô lại không nhanh như vậy. Khó khăn gần một giờ, cô vẫn còn kẹt ở trang đầu tiên.

Hàn Tử Hách cùng Viên Mộng đối diện đi lấy nước, cũng không biết hai người có phải trên đường lại cãi nhau hay không, Ôn Lê đợi một lát, thấy hai người còn chưa có dấu hiệu trở về, liền vươn ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay Bùi Tri Tự.

“Bùi Tri Tự, cậu có thể nói cho tôi biết đề này được không?”

Đầu ngón tay Ôn Lê trắng bệch, cô cẩn thận đẩy trình tự tính toán bị kẹt của mình đến trước mặt Bùi Tri Tự, tránh ma sát ra tiếng động quá lớn ảnh hưởng đến người khác.

Bùi Tri Tự nhìn cô hoàn thành động tác liền cuộn bàn tay nhỏ bé trắng mịn chờ đợi, liền nhận lấy giấy nháp trên bàn, đối chiếu với đề thi.

"Suy nghĩ của cậu đúng, nhưng dùng phương pháp này có thể sẽ có thêm một hai bước." Bùi Tri Tự nghiêng người về phía Ôn Lê, dùng ngòi bút vạch một đường ngang dưới công thức ra hiệu.

Ôn Lê gật gật đầu, ánh mắt lại bất giác nhìn về phía anh.

Bùi Tri Tự hai mí mắt không rộng, nếp gấp lại có thể thấy rõ ràng, vết gấp kia vừa vặn đi theo đôi mắt hẹp dài đẹp mắt của anh, lưu loát mà không khoa trương.

Cô là lần đầu tiên biết, hóa ra lông mi của con trai cũng có thể dài như vậy, thậm chí khi anh hạ mắt xuống và chớp mắt, dưới mắt anh còn xuất hiện một cái bóng nhỏ.

Bên tai là tiếng anh thấp giọng giảng bài, Ôn Lê lại cảm thấy như có một tầng màng mỏng vô hình che kín lỗ tai cô, sóng âm chấn động đυ.ng vào màng nhĩ, sau đó liền chuyển hóa thành tiếng ù ù không có tần suất cao thấp truyền vào lỗ tai.

Hoặc là, có lẽ là đường môi của anh quá mức hoàn mỹ đẹp mắt, lần nữa hấp dẫn ánh mắt của cô. Tóm lại, mãi cho đến khi thanh âm Viên Mộng hỏi vang lên, Ôn Lê mới hoàn toàn trở về thế giới hiện thực xung quanh.

"Ai, các cậu nhìn bên kia, ngồi ở sô pha nhỏ bên cạnh, có phải là chị Lý Vãn Gia khóa trước của chúng ta hay không?”

Thấy Ôn Lê tỉnh tỉnh mê mê ngẩng đầu mờ mịt nhìn xung quanh, Viên Mộng lại giơ cánh tay lên chạm vào mặt cô, nâng cằm hướng về phía trước hất hất một chút: "Chỗ đó, ở chỗ đó Lê Lê.”