Chương 15: Bạn học trước kia

Thứ bảy thư viện mở cửa chính và cửa Đông Nam, hai người xuyên qua quảng trường rộng lớn, rất nhanh liền nhìn thấy Viên Mộng và Hàn Tử Hách từ một phương hướng khác đi tới.

Nhìn thấy hai người bọn họ, Hàn Tử Hách vội vàng chứng minh mình thật ra mình mới là người đầu tiên đến, chỉ là rõ ràng hắn đến cửa chính, kết quả Viên Mộng Phi nói nơi này không phải lại bị cô ấy lừa đi đến cửa Đông Nam.

“Được rồi, vậy nếu cậu tin chắc mình đến cửa chính là đúng, còn đi tìm tôi làm gì, không phải chính cậu cũng không xác định được sao.”

Viên Mộng bĩu môi, vạch trần tâm tư của hắn.

Hàn Tử Hách từ trước đến nay ngụy biện không lại cô, im lặng nói một câu ‘còn không phải là đi đón tên ngốc như cậu nên mới tới đây sao’, sau đó dứt khoát chuyển đề tài.

“Anh Tự, sao anh và Ôn Lê lại cùng một hướng? Từ nhà anh tới không phải ngồi tàu điện ngầm là tới sao? Chẳng lẽ đi xe buýt à?”

“Ừ, hai chúng tôi ngồi một chuyến xe tới." Bùi Tri Tự trả lời ít ý nhiều, anh cởi ba lô ra, xếp hàng trước cửa.

“Hả?" Hàn Tử Hách phát ra âm thanh nghi hoặc, quay đầu nhìn Bùi Tri Tự lại nhìn về phía Ôn Lê.

Ôn Lê hiểu được nguyên nhân hắn vì sao lại hoang mang, giống như tối hôm qua cô nghĩ, cảm thấy Bùi Tri Tự ngồi xe buýt rõ ràng là ngược đường, cho nên cô liếʍ đôi môi có chút khô ráo, giải thích cho Hàn Tử Hách.

“Nhà tôi ở Ngự Hoa Phủ, Bùi Tri Tự sáng nay vừa vặn qua bên kia lấy đồ, cho nên chúng tôi hẹn tám giờ rưỡi cùng xuất phát đến thư viện.”

Hàn Tử Hách ồ một tiếng, lầm bầm một câu sao dậy sớm vậy, giơ tay ôm lấy cổ Bùi Tri Tự.

“Anh Tự, đến sớm thế này anh lấy cái gì vậy? Là sách ôn tập sao? Kỳ thi có thể dùng tới không?”

Bùi Tri Tự nắm chặt miệng hắn, tay kia đè lên vai hắn thúc giục: "Tới lượt cậu rồi kìa, mau đặt túi lên qua cửa an ninh, phía sau còn có người xếp hàng.”

Hàn Tử Hách bị đẩy tới cửa kiểm tra an ninh, hắn nghiêng đầu kéo ba lô đặt lên băng chuyền, bất đắc dĩ nhún vai: "Anh Tự sao hôm nay lạnh nhạt như vậy, sáng sớm gửi tin nhắn hỏi anh có ra ngoài không liền trả lời tôi một chữ ‘không có’, lúc này lại không vui khi nghe tôi nói chuyện.”

Hắn cầm ba lô qua cửa kiểm tra an ninh đeo lên vai, buông tay, giọng điệu giống như oán phụ bị vứt bỏ.

“Hôm qua lúc chơi bóng còn gọi người ta là Tiểu Điềm Điềm, mới qua một ngày, đã gọi là Ngưu phu nhân rồi.”

Bùi Tri Tự:...

Ôn Lê:...

Viên Mộng:...... Đột nhiên không muốn ôn tập cùng tên ngốc này nữa.

Sau khi kiểm tra an ninh xong, Ôn Lê chủ động cầm túi xách của mình lên, cô chỉ chỉ cửa kính cách đó không xa, nhỏ giọng nói với những người khác: "Chúng ta qua bên kia xem có chỗ nào không, khu vực đó cho phép thảo luận, thuận tiện cho chúng ta làm bài, hơn nữa bên trong có phòng nước và nhà vệ sinh.”

Viên Mộng còn đang mê man nhìn xung quanh ánh mắt sáng lên, khoác cánh tay Ôn Lê lên đi về phía đó.

"Được được được, vậy thì đi nơi đó đi, Lê Lê có phải cậu thường xuyên đến đây hay không, đối với nơi này lại quen thuộc như vậy."

Ôn Lê quay đầu nhìn phía sau, xác nhận hai hai người kia theo sau, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Cũng không phải thường xuyên đến, trước kỳ nghỉ đông lớp 11 tới nơi này tương đối nhiều, sau đó bạn bè đi cùng tôi không có nhiều thời gian, thỉnh thoảng cuối tuần tôi cũng tới."

Viên Mộng một bên dùng ánh mắt ở xung quanh tìm kiếm chỗ trống có thể ngồi xuống bốn người, một bên theo lời của cô tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao bạn học trước kia của cậu lại không có mặt ở đây? Cậu ấy vốn là học sinh ban 10 phải không?"

Ôn Lê gật gật đầu, "Ừ, cậu ấy cũng học ban 10, bởi vì cậu ấy phải chuẩn bị ra nước ngoài, phải chuẩn bị thi không giống với tôi, thời gian gặp nhau cũng không nhiều, cho nên cũng sẽ ít đến thư viện hơn."

“À, ra là vậy.” Viên Mộng trong miệng đáp lời, sau đó vui mừng mà chỉ vào một chỗ bị ánh mặt trời trải nắng khắp mặt bàn: "Lê lê, chúng ta mấy người ngồi chỗ đó đi, mặt trời cũng không quá chói mắt, hơn nữa tưởng tượng một chút ngồi đến nơi đó tôi cảm giác cả người đều sẽ ấm áp lên."

"Tốt, vừa vặn có bốn chỗ trống." Ôn Lê vừa cười vừa nói, nhấc chân đi theo Viên Mộng về phía góc kia.

Hàn Tử Hách kéo Bùi Tri Tự vẫn đứng bất động tại chỗ, nhắc nhở, "Anh Tự, sao lại ngẩn người ở đây? Không cần tìm, bọn họ đã tìm được chỗ rồi, ở đằng kia.”

Bùi Tri Tự giật mình, lấy lại tinh thần từ đoạn đối thoại vừa rồi, ánh mắt nhanh chóng tìm thấy thân ảnh nho nhỏ mặc váy dài.

"Ừm, tôi thấy rồi." Nói xong, liền sải bước đi đến hướng về phía hai nữ sinh đã ngồi xuống .