Chương 14: Mặt và tai đều nóng

Nhiệt độ không khí ở thành phố hơn tám giờ khá thoải mái và dễ chịu, đi trong tiểu khu còn có thể ngửi thấy mùi cỏ xanh tỏa ra sau khi bãi cỏ được tưới qua, Ôn Lê ở trên điện thoại di động trả lời tin nhắn cho Viên Mộng xong, giẫm lên bóng cây loang lổ lắc lư trên mặt đất đi về phía cửa.

Đồng hồ đeo tay trên cổ tay hiển thị đúng 8 giờ 20 phút, Ôn Lê xoay người ngẩng đầu, nhìn thấy Bùi Tri Tự đứng cách đó không xa.

Đây là lần đầu tiên Ôn Lê thấy Bùi Tri Tự mặc thường phục, chàng trai cách đó không xa đang mặc chiếc áo hoodie nửa tay màu xám kết hợp với một chiếc quần đen và một đôi giày thể thao màu trắng, lúc này một tay đang đút túi quần, cúi đầu ấn cái gì đó trên điện thoại di động.

Như nhận ra ánh mắt chăm chú của cô, Bùi Tri Tự dừng động tác ấn phím, ngước mắt lên.

Nắng sớm mờ nhạt rơi trên mái tóc đen nhánh rậm rạp của anh, rơi xuống trên vai rộng lớn thẳng tắp của nam sinh, Ôn Lê còn chưa nghĩ ra lời dạo đầu, Bùi Tri Tự đã cất bước đi về phía cô.

Trên vai anh đeo một cái ba lô bình thường màu đen, dây đeo ba lô vắt chéo trước ngực, đem chất liệu quần áo ép về phía ngực chậm rãi phập phồng của anh, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, tựa hồ phác họa ra thân hình gầy gò, rắn chắc của thiếu niên.

Ôn Lê có chút ngượng ngùng dời mắt đi, thanh âm rất nhẹ hỏi: "Cậu chờ lâu chưa?”

Bùi Tri Tự nhìn Ôn Lê mặc váy liền áo màu nhạt, cong khóe môi.

“Không lâu.”

Anh trả lời tự nhiên, nụ cười cũng mang theo sự dịu dàng và trong sáng, ánh mặt trời lúc này chậm rãi chuyển đến bên hai người, đem ánh mắt đen láy của anh chiếu lên tỏa sáng.

Ôn Lê có chút thất thần, cuống quít nói: "Trạm xe buýt ở phía trước, chúng ta tới đó chờ xe đi.”

“Được.” Bùi Tri Tự gật đầu, cất điện thoại vào túi.

Khóe mắt nhìn thấy động tác để điện thoại di động của anh, Ôn Lê nhớ tới lúc anh ngẩng đầu nhìn về phía cô hình như đang gửi tin nhắn, cô suy nghĩ một chút, chủ động nói: "Vừa rồi có phải cậu đang bận gửi tin nhắn hay không? Chúng ta đến thư viện dư thời gian, nơi này có bóng cây, chờ cậu bận rộn xong rồi đi cũng kịp.”

Bùi Tri Tự quay đầu, nở nụ cười: “Không sao, là Hàn Tử Hách rủ tôi ra ngoài.”

“À." Ôn Lê cũng không nghĩ ra đề tài gì khác, đành phải yên lặng tiếp tục bước đi.

Hai người ở trạm đợi không bao lâu xe liền tới, vốn tưởng rằng sáng sớm cuối tuần xe buýt cũng không nhiều người, nhưng cách cửa sổ nhìn thấy trong xe tràn đầy đám người đang đứng, Ôn Lê vẫn ngẩn người.

Lên xe, đám người chen chúc làm cho dưới chân cô không nhúc nhích được nửa phần, Ôn Lê đành phải ngoan ngoãn cầm lấy tay vịn trên đỉnh đầu, tận lực không để cho mình theo động tác lắc lư của thân xe đυ.ng vào người bên cạnh.

Đương nhiên, quan trọng hơn là không được đυ.ng vào phía sau của Bùi Tri Tự.

Bùi Tri Tự vóc dáng rất cao, ngược lại không tiện nắm tay vịn ở trên, cho nên lúc này chỉ có thể nắm lấy thanh ngang trên đỉnh đầu cô. Xung quanh cũng không có không gian trống để duỗi tứ chi, cho nên mùi hương nước giặt nhẹ nhàng khoan khoái kia liền dần dần đem Ôn Lê vây quanh.

Bởi vì có không ít phụ huynh dẫn con, trên xe cũng không tính là yên tĩnh, nhưng cho dù là trong hoàn cảnh ồn ào như vậy, cô vẫn có thể nghe được tiếng hô hấp bình ổn của Bùi Tri Tự.

Hôm nay thật sự rất nhiều người, Ôn Lê nghĩ như vậy.

Đang lúc cô muốn tìm đề tài, cùng Bùi Tri Tự trò chuyện cái gì đó để phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người, đỉnh đầu thình lình hạ xuống thanh âm của anh.

"Tôi vừa rồi nghe người bên cạnh nói, hôm nay hình như là ở bảo tàng khoa học kỹ thuật có hoạt động gì đó, không ít học sinh tiểu học cùng phụ huynh tổ chức đi tham gia."

Thanh âm của anh không lớn, đủ để hai người đều có thể nghe thấy bởi vì động tác hơi cúi đầu này của anh, cúi thấp rót vào lỗ tai Ôn Lê.

Ôn Lê đỏ vành tai, thanh âm trả lời rất nhẹ: "A, hóa ra là như vậy.”

Dứt lời, dì bên tay phải xoay người xuống xe, Ôn Lê cảm giác được một cỗ lực đang mang theo cô đi về một phương hướng khác, cánh tay bị kéo hơn phân nửa, cô cách đám người dày đặc nhìn qua, mới phát hiện cái móc trong túi xách đối phương móc vào đồ trang trí búp bê trên túi xách của cô.

"Dì ơi, chờ một chút, chỗ này móc vào rồi."

Ôn Lê cao giọng, mà dì đã chen qua được một chỗ cũng vừa vặn quay đầu lại, nhìn thấy móc khóa và đồ trang trí của hai người móc vào với nhau, không khỏi lập tức xoay người, cười nói: "Hèn dì tôi cứ thấy càng đi càng nặng, hóa ra là móc vào đồ của cô gái nhỏ."

Ôn Lê da mặt mỏng, cũng không biết trả lời cái gì cho phải, trong lòng lại lo lắng cho đối phương xuống xe bị trễ chuyến, vội vàng cúi đầu đem đồ trang sức búp bê của mình cùng móc khóa của đối phương tách ra.

“Để tôi cầm túi giúp cậu." Bùi Tri Tự nhìn cô sắp xếp lại vị trí, cúi đầu nói.

“Không cần đâu... còn hai trạm nữa là tới." Ôn Lê cầm túi xách, mím môi trả lời.

Cửa sau xe rầm một tiếng đóng lại, trên vai cô rõ ràng nhẹ bẫng đi.

Ôn Lê cúi đầu, thấy Bùi Tri Tự đã xách túi xách lên giảm bớt trọng lượng trên người cô.

Sách vở trong túi xách của cô không ít, lại bởi vì đeo một bên vai nên có chút mỏi nhừ, lúc này bỗng nhiên không có gánh nặng, làm cho cô không khỏi theo bản năng giơ tay lên xoa xoa vai.

Động tác nhỏ này không tránh khỏi ánh mắt Bùi Tri Tự: "Cậu mang nặng quá, tôi xách cho cậu một chút."

"Cám ơn..." Ôn Lê nói xong, trong đầu chợt nhớ tới lần trước anh giúp cô mang đồ.

Bên tai nóng hổi mãi đến khi xuống xe mới giảm bớt một chút, nhìn Bùi Tri Tự nhẹ nhàng xách túi giúp cô, Ôn Lê hắng giọng nói: "Tôi hết mỏi rồi, hay là để tôi cầm đi."

Khoảng cách đến thư viện còn có một đoạn đi bộ ngắn, Ôn Lê không muốn làm phiền anh nữa, huống chi nam sinh trong tay mang theo túi đeo vai rõ ràng là nhìn có chút nữ tính, người qua đường nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái.

Bùi Tri Tự nghe vậy nhìn sang, Ôn Lê chú ý thấy ánh mắt của anh chuyển qua vai cô.

“Tôi cầm là được rồi, bả vai cậu đã bị đè đỏ rồi.”

Thanh âm của anh mát mẻ, từ trong gió sớm truyền đến càng dễ nghe.

Ôn Lê sững sờ cúi đầu nhìn theo tầm mắt của anh.

Quả nhiên, bên cạnh dây váy có một dấu đỏ vừa đậm vừa dài.

Cô ngẩng đầu, thấy Bùi Tri Tự nhìn về phía cô, trong con ngươi đen nhánh chỉ có hình chiếu nho nhỏ của cô.

Một loại cảm giác kỳ diệu từ đáy lòng dâng lên, Ôn Lê không biết đó là cái gì, cô chỉ biết là, nhiệt độ thời tiết hôm nay tựa hồ so với trong tưởng tượng còn cao hơn một chút.

Nếu không, tại sao cô luôn cảm thấy mặt và tai đều nóng lên.