Chương 12: Tin nhắn riêng

Nhà Viên Mộng cách trường học không xa, đi bộ là có thể đến, Ôn Lê và cô tạm biệt chia tay ở ngã tư đường, sau đó liền đi về phía trạm xe buýt đối diện đường cái.

Lúc về đến nhà thời gian vừa kịp lúc, đồ ăn vừa vặn đều bưng lên bàn, hiếm khi Ôn Tuyết cũng ở đây, một nhà bốn người ăn bữa tối ấm áp dễ chịu.

Ở nhà, tối thứ sáu từ trước đến nay là ngầm thừa nhận không nói chuyện công việc không nói chuyện học tập, đây là năm ngày liên tục bận rộn qua đi, khó có được thời gian nghỉ ngơi, cho nên mỗi thứ sáu người một nhà đều tụ cùng một chỗ xem ti vi, hoặc là chọn một bộ phim hay.

Vốn hôm nay sau khi cơm nước xong Ôn Lê liền định trở về phòng làm bài tập, nhưng cô còn chưa kịp nói, mẹ đã đút cho cô một quả dâu tây đã rửa sạch, sờ sờ đầu cô nói: "Tiểu Lê, đừng kéo căng bản thân quá mức, thỉnh thoảng cũng phải thả lỏng, hôm nay là thứ 6 hiếm có thời gian rảnh rỗi, ngày mai làm cũng kịp, nghe lời, thân thể khỏe mạnh mới là ưu tiên hàng đầu.”

Nước dâu tây thơm ngọt ở trong miệng tràn ra, Ôn Lê gật gật đầu, quyết định nghe lời mẹ cho tâm tình của mình thả lỏng một chút.

Sắc trời bên ngoài dần dần tối xuống, TV trong phòng khách đang phát chương trình giải trí thú vị, ba mẹ dựa sát vào nhau ngồi cùng một chỗ, Ôn Lê tựa vào bên trái mẹ, mà bên cạnh cô, lại là chị Ôn Tuyết không ngừng đốt bàn phím trên điện thoại di động.

Khách mời trong chương trình nói tới người thầm mến lúc đi học, trên màn hình rất hợp tình phiêu tán ra một chuỗi tình yêu màu hồng nhạt.

Mẹ Ôn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Ôn Tuyết, hỏi cô còn nhớ chuyện lúc lên trung học cơ sở muốn cùng học trưởng mình thích bỏ trốn hay không.

Đôi mắt tròn trịa của Ôn Lê bỗng nhiên mở to, cô quay đầu nhìn mẹ, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Ôn Tuyết.

“Mẹ, sao mẹ lại đột nhiên nói chuyện này, để Tiểu Lê nghe thấy nhiều chuyện cười." Ôn Tuyết rất ngượng ngùng, lúc này rốt cuộc cũng buông điện thoại di động xuống, xoay đầu Ôn Lê sang hướng của TV: "Đừng nghe đừng nghe, lúc ấy chị còn ngốc lắm, chuyện này không có tính tham khảo.”

Mẹ Ôn dịu dàng cười không nói tiếp, ngược lại là ba Ôn mở miệng nói: "Chuyện này ba và mẹ con đều nhớ, có trời mới biết khi đó nhìn thấy con đeo cặp sách nói muốn cùng tiểu tử gì đó bỏ trốn, còn muốn cùng đi chợ bán bánh rán, trái tim ba sắp tan nát rồi.”

Ôn Lê kinh ngạc nháy mắt mấy cái, lại xoay người lại nhìn Ôn Tuyết.

Đại khái là chính mình nhớ tới cảnh tượng kia cũng muốn cười, Ôn Tuyết phì một tiếng, vừa cười vừa giải thích: “Ai nha đừng nói cái này, cho tới bây giờ con cũng sẽ không thích loại vô lại đó, thứ con thích không phải như vậy."

Mẹ Ôn kịp thời nắm bắt được tin tức trong lời nói của cô, nhỏ giọng hỏi: "Ý là Tiểu Tuyết nhà chúng ta hiện tại có người trong lòng? Trông như thế nào? Cho mẹ xem.”

“Nào có, con thuận miệng nói như vậy." Ôn Tuyết lại cầm lấy điện thoại di động mở tin nhắn, mẹ Ôn muốn hỏi gì đó, cô liền trả lời là đang nhắn tin về công việc, ngón tay còn tượng trưng mà bổ bạch bạch trong màn hình ấn vài cái.

Ôn Lê còn khϊếp sợ vì chị gái lúc tuổi còn nhỏ đã từng yêu đương, thậm chí không chỉ yêu sớm mà còn muốn cùng đối phương bỏ trốn, mẹ Ôn đã nhẹ nhàng nhéo bàn tay nhỏ bé của cô, nói bóng nói gió hỏi thăm: "Tiểu Lê, con lặng lẽ tiết lộ cho mẹ một chút, gần đây chị gái con có yêu ai hay không?”

Bất thình lình bị mẹ hỏi như vậy, lời ở trong miệng đều đảo ngược, Ôn Lê từ trước đến nay không giấu được chuyện gì, cô vội vàng quay đầu nhìn chị gái muốn dùng ánh mắt ý bảo chị giải cứu mình, kết quả Ôn Tuyết lại cùng "công việc" trong miệng chị ấy trò chuyện đến quên cả trời đất, cái gì cũng không phát hiện.

Mẹ Ôn ngược lại không có ý gì khác, bỏ qua việc Ôn Tuyết đã trưởng thành yêu đương là chuyện bình thường nên làm, cho dù là Ôn Lê có người mình thích, bà cũng sẽ không nghiêm khắc cấm đoán.

Người lớn đều là xuất phát từ tuổi thiếu niên, bà đương nhiên biết thời học sinh thích có bao nhiêu tốt đẹp cùng thuần túy, đây chính là điều mà sau khi đi vào xã hội trưởng thành rốt cuộc không cách nào hiểu rõ được.

Ôn Lê cũng không biết suy nghĩ của mẹ, hiện tại trong đầu cô duy nhất có thể nghĩ đến chính là không nên để bại lộ chuyện chị gái yêu đương này ra, nhưng cô thật sự lo lắng mẹ hỏi thêm vài câu cô liền lộ ra bí mật nhỏ này hoàn toàn, cho nên dứt khoát giơ tay dụi mắt ngáp một cái, mềm mại nói một tiếng có chút mệt mỏi, muốn đi ngủ. Sau đó liền nhanh chóng thoát khỏi "thẩm vấn của mẹ Ôn".

Thời gian còn chưa tới chín giờ, cho dù vừa rồi còn có chút buồn ngủ, rửa mặt xong ngược lại lại có vài phần tỉnh táo.

Ôn Lê ghé vào trên bàn, từng chút từng tí kéo lên đoạn hội thoại để xem, xem từng đoạn nói chuyện của bốn người trong tối nay.

Bùi Tri Tự thêm ba người bọn họ vào rồi không nói gì nữa, hơn trăm tin nhắn chưa đọc trong nhóm đều là của hai người Viên Mộng và Hàn Tử Hách nói.

Mãi cho đến kéo đến tin nhắn đầu, Ôn Lê mới nhìn thấy nguyên nhân hai người kia oán hận lẫn nhau.

Thì ra là Viên Mộng nửa giờ trước đưa ra đề nghị thứ bảy cùng đi thư viện học tập, nhưng Hàn Tử Hách chê cô ấy hẹn thời gian quá sớm, cho rằng nếu là cuối tuần thì nên hưởng thụ ngủ nướng một chút, buổi chiều đi là được.

Hai người tranh cãi nửa ngày mới nhớ tới phải trưng cầu ý kiến của hai người kia, cho nên Ôn Lê bên này nhìn thấy thông báo có tin nhắn mới, liền click vào nhảy đến tin nhắn mới nhất, là Viên Mộng Ngả Đặc, hỏi cô cùng Bùi Tri Tự hỏi hai người bọn họ cảm thấy mấy giờ đến thư viện thích hợp.

Ôn Lê chớp mắt mấy cái, Viên Mộng hình như là bỏ sót trình tự là phải trưng cầu ý kiến cùng đi thư viện học tập trước rồi mới quyết định thời gian.

Nhưng nghĩ đến kỳ thi giữa kỳ sắp tới không lâu sau đó, cùng với ý nghĩa của việc chia nhóm cho mọi người trước khi tan học hôm nay, ngón tay Ôn Lê dừng một chút trên bàn phím, đánh xuống mấy chữ.

Một miếng lê khoai môn nhỏ: Tôi mấy giờ cũng có thể đi.

Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại di động liền rung lên nhắc nhở nhận được tin nhắn mới. Lúc này trong nhóm rất yên tĩnh, Ôn Lê rời khỏi giao diện nhóm, thấy một tin nhắn riêng khác chưa đọc.

Bùi Tri Tự: Chín giờ thế nào?