Chương 11: Bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, đám người phía sau đã sớm thu dọn xong cặp sách trong nháy mắt chen chúc đi ra.

Hôm nay Ôn Lê tìm rất nhiều cơ hội muốn nói một tiếng cám ơn Bùi Tri Tự, nhưng cho đến lúc này mọi người trong lớp đã đi ra được một nửa, cô xấu hổ không dám đi đến chỗ anh.

"Túi tức giận còn chưa về nhà à?" Hàn Tử Hách đi ngang qua, đưa tay gẩy tóc đuôi ngựa của Viên Mộng.

“Hàn Tử Hách!" Viên Mộng trong lòng ôm cặp sách vừa mới thu dọn xong quay đầu lại: “Cậu làm rối hết tóc tôi rồi!”

“Đáng ghét!" Viên Mộng vừa than thở, vừa lắc đầu bảo Ôn Lê giúp cô nhìn xem nơ bướm trên đuôi ngựa có lệch hay không.

Ôn Lê Tử nhìn kỹ một lần, nghiêm túc nói cho cô ấy biết rất đẹp, không bị rối.

Vừa dứt lời, trong khóe mắt xuất hiện một thân ảnh.

Bùi Tri Tự đang vác ba lô đi về phía trước.

“Anh Tự, nhanh lên, thứ sáu sân bóng rổ rất dễ hết chỗ, đi muộn lại bị đám nhóc lớp 10 kia chiếm mất." Hàn Tử Hách xoay người trở về khoác vai kéo anh đi.

Bùi Tri Tự thản nhiên né ra, bước chân dừng lại trước bàn Ôn Lê.

Tay của Hàn Tử Hách kéo hụt không kéo được ai, nghi hoặc ư hử một tiếng rồi quay đầu gọi anh: "Tự...”

“Ôn Lê, cậu có mang di động không? Vừa rồi tôi từ nhóm lớp mà gửi lời kết bạn với cậu, cần cậu xác nhận đồng ý một chút.”

Lúc này trong lớp đã không còn bao nhiêu người, ngoại trừ học sinh ở lại trực nhật quét dọn vệ sinh, còn có bốn người bọn họ, cho nên những lời này của Bùi Tri Tự, thành công làm cho mấy người còn lại đều quay đầu nhìn lại.

Ôn Lê ngây ngốc ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói có chút nhỏ: "Được…chờ chút nữa tôi sẽ xem.”

“Ừ, bốn người chúng ta là một nhóm, lát nữa tôi tạo một nhóm thêm các cậu vào, nếu có vấn đề gì không hiểu có thể thảo luận ở bên trong.”

Vừa dứt lời, cái miệng há hốc của Hàn Tử Hách rốt cục khép lại, bạn học lau bảng đen trên bục giảng cũng một lần nữa vung cánh tay lên tiếp tục lau.

“Tớ còn tưởng cậu kết bạn với Ôn Lê là muốn làm gì chứ, dọa tớ nhảy dựng lên." Hàn Tử Hách đưa tay vỗ vỗ ngực.

Hàn Tử Hách đứng gần, còn chưa kịp tiếp tục ồn ào muốn nói sân bóng rổ rất khó chiếm, trên lưng đã bị Viên Mộng ngồi dùng ngón tay đâm một cái. Hắn ngao một tiếng nhảy ra, hai tay ôm hông.

“Cậu làm gì vậy, không phải buổi sáng nói cậu ngu ngốc sao, sao mà gắt gỏng như vậy chứ, nhớ nguyên một ngày sao?”

"Cậu cản đường tôi." Viên Mộng hừ hừ đứng lên: “Lê Lê, đi, chúng ta về nhà.”

Thanh âm này nghe rõ ràng là mất hứng, Ôn Lê không biết giữa cô ấy và Hàn Tử Hách có mâu thuẫn gì, dường như từ lúc bắt đầu ngồi cùng bàn với Viên Mộng, hai người bọn họ luôn không hợp nhau lắm, thỉnh thoảng sẽ cãi nhau.

Người tức giận sẽ theo bản năng đi tìm người tín nhiệm làm đồng bọn của mình, hi vọng đối phương cũng đứng về phía mình, nếu lúc này Ôn Lê vẫn chậm rãi không nhanh không chậm, oan ức trong lòng Viên Mộng sẽ từ từ tăng lên. Cho nên cô nhanh chóng đeo cặp sách đứng dậy, đi sát Bùi Tri Tự lại nhỏ giọng hứa hẹn một câu: "Lát nữa tôi sẽ xem điện thoại di động." Sau đó liền bị Viên Mộng kéo cánh tay, cùng nhau đi ra ngoài.

Từ lúc ra khỏi tòa nhà trường học đến cổng trường, Viên Mộng vẫn không quá cao hứng đá lá rụng bên đường, Ôn Lê nhớ vừa rồi đáp ứng với Bùi Tri Tự xác nhận đồng ý kết bạn, vừa đi theo bước chân của Viên Mộng, vừa từ trong túi lấy điện thoại di động ra, nhấn vào số cộng phía dưới cùng, đồng ý kết bạn.

Bên này Bùi Tri Tự đã đến sân bóng rổ, lúc đặt áo khoác lên ghế thì nhận thấy trong túi nhẹ nhàng rung một cái, cũng không quản tiếng Hàn Tử Hách sốt ruột đang gọi anh lên sân ở phía sau, anh lấy điện thoại di động ra nhấn mở, thấy được dòng chữ thông báo trên màn hình - -

‘Một miếng lê khoai môn nhỏ đã đồng ý với lời mời kết bạn của bạn, bây giờ các bạn có thể bắt đầu trò chuyện.’