Chương 30

Từ ngày xuyên qua đây cậu đã phát hiện ra, cơ thể này nhạy cảm với đau đớn và các tác động bên ngoài hơn nhiều so với kiếp trước, chỉ cần véo nhẹ một cái cũng có thể để lại vết bầm tím. Vì vậy ngay cả một chút đau đớn thôi cũng sẽ bị phóng đại lên gấp nhiều lần.

Chẳng qua ở kiếp trước, khi cậu lần đầu tiên nhận được dị năng của hệ lôi cũng đã trải qua tình trạng tương tự, cơn sốc điện mà cậu từng phải chịu thậm chí còn đau hơn hình phạt từ vòng tay mấy chục lần.

Nghĩ như vậy, cậu giơ cái tay mới đeo vòng tay lên, từ từ nắm chặt và siết mạnh, sau đó đập mạnh vào bức tường bên cạnh. Bức tường cứng chắc làm từ kim loại và đất đá không hề biến dạng, ngược lại là phần đầu ngón tay của cậu từ từ nhuộm một màu đỏ nhạt.

Cảm giác đau nhức xuyên qua cơ bắp và cảm giác quen thuộc của dòng điện chạy trong cơ thể mình, nhưng cậu lại cong khóe môi, ánh mắt lóe qua sự hung ác.

"Cơ mà, đó là công cụ rất hữu ích để giúp thích ứng với cơ thể này."

Cơ thể này quá yếu ớt, hiện tại cũng chỉ dựa vào việc nâng cấp hồ tinh thần để tăng thêm chút sức mạnh, nhưng còn cách rất xa trạng thái lý tưởng để cậu phát huy hết khả năng của mình. Cậu không chỉ muốn làm cho nó thích nghi với đau đớn, mà còn cần phải rèn luyện nó nữa mới được.



Trong mấy ngày Thẩm Đình Dục ở Ác Tháp, anh đã đi từ tòa tháp số 5 đi đến toà số 3.

Phạm vi của những toà tháp này quá rộng lớn, chỉ kiểm tra qua một vài khu vực trọng điểm.

Dù sao thì mục tiêu thực sự của anh chính là toà tháp số 2, nơi chỉ giam giữ những người thuộc loại E, còn là loại E từng phạm tội, tay đã nhuốm máu.

Phần lớn thời gian bầu không khí trong tòa tháp số 2 đều là yên lặng như tờ. Thậm chí mỗi tù nhân đều cách nhau vài phòng biệt giam, chỉ chừa lại những cửa sổ sắt nhỏ có năng lượng điện tử để bảo vệ, giúp người bên trong không bị ngạt chết.

Thẩm Đình Dục đi một mình trong không gian này, hầu như không thấy một nhân viên tuần tra nào, đôi giày quân đội giẫm trên mặt đất phẳng lì, tiếng vừa trầm vừa nhẹ. Nhưng đám tù nhân trong nhà giam dường như đều cực kỳ nhạy bén, rất nhanh đã nhận ra tiếng động nhỏ này, thậm chí còn cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Bọn họ nhao nhao tiến đến cửa sổ nhỏ, vừa sợ hãi vừa hận đến nghiến răng nghiến lợi nhìn theo bóng dáng tuấn tú đi ngang qua bên ngoài phòng giam.

Bản năng của những người loại E không cho phép bọn họ chấp nhận sự tồn tại của người loại E khác trong tầm mắt mình. Giống như một núi không thể chứa hai hổ, một khi gặp nhau, bọn họ sẽ cảm thấy đối phương cực kỳ ngứa mắt và sau đó chiến đấu đến chết, mãi cho đến khi phân định thắng thua.

Mà Thẩm Đình Dục - một nhân viên trong biên chế của Đế Quốc, càng là người đứng ở đỉnh tháp trong đám người loại E bọn họ.

Những người loại E đã ở trong toà tháp số 2 được một thời gian dài, hầu hết đều đã từng được anh huấn luyện qua. Vì vậy bọn họ vừa ghét anh, lại không thể kiểm soát nỗi sợ hãi của mình, chỉ có thể dùng ánh mắt để bày tỏ sự phẫn nộ trong lòng.

Dù sao chỉ cần dám mở miệng nói một từ thôi, gã ma quỷ này thực sự có thể lôi mày ra khỏi phòng giam, dùng sức mạnh tinh thần và vũ lực của mình áp đảo mày, cho mày được trải nghiệm cái gọi là khủng bố tinh thần.

Loại E, từ trước đến nay đều chưa bao giờ biết nhân từ nương tay.

Đương nhiên, cũng có những người mới vào Ác Tháp, vẫn giữ cái nết nghĩ tự cho mình là nhất vô địch thiên hạ.

Bọn họ không biết sự biếи ŧɦái và tàn nhẫn của Thẩm Đình Dục, sẽ dám trừng anh bằng ánh mắt tràn ngập sự công kích, thậm chí còn mắng anh:

"Thẩm Đình Dục, mày đúng là một thằng hèn vô dụng!"

"Rõ ràng cũng người là loại E, lại cứ muốn trở thành chó săn cho Đế Quốc, bố mày khinh!

Ngay sau khi gã đàn ông có râu nói xong hai câu đó, cả gian tầng này của toà thấp số 2 lập tức chìm vào sự yên tĩnh như địa ngục.

Ngay cả tiếng lật sách cũng dừng lại.

Trên hành lang, người đàn ông mặc bộ quân phục màu vàng sẫm dừng bước.

Sau đó, anh đến trước phòng giam của gã đàn ông có, trên mặt vẫn treo nụ cười thản nhiên, giống như một quý công tử tao nhã lịch sự.

Cửa giam mở ra, người loại E mới vào đây vài tháng lập tức lao ra với ý định gϊếŧ người, trong tay còn cầm một con dao găm không biết làm thế nào mà giấu mang vào được, còn có thể sử dụng kết hợp với tinh thần lực của gã ta.

Lưỡi dao sáng loáng, nhắm thẳng vào huyệt đạo của người đàn ông trên hành lang vung một nhát chém thật mạnh. Nhưng gã ta không ngờ rằng, đòn tấn công mạnh mẽ bằng tinh thần lực của gã ta lại bị đối phương chuẩn xác chặn lại, như thể đã nhìn thấu mọi đường đi nước bước của mình, chỉ trong giây lát đã quật ngã gã ta xuống đất.