Chương 29

Không lâu sau, họ gặp một thủ vệ khác chịu trách nhiệm tuần tra và giám sát tầng này.

Hai nhân viên công tác vừa ghi thông tin của cậu, vừa tán gẫu: "Wow, mới đến nửa ngày đã bị đưa đến Tháp số 4, lần cuối cùng tôi gặp... cũng là vị vượt ngục gần đây thôi."

"Nói đến anh ta, anh ta đã được xác định là loại E chưa? Đã tìm thấy người chưa?"

"Chưa đâu, khi phát hiện ra thì anh ta đã trốn khỏi Nữ Vương Tinh rồi, bây giờ không phải đang kiểm soát chặt chẽ tất cả các cửa quan quốc gia để tìm kiếm sao? Mấy anh em chịu trách nhiệm cửa quan hàng ngày đều phàn nàn, nói rằng đột nhiên yêu cầu phải làm thêm giờ canh gác làm họ rất khó chịu."

"Haha, may mà tôi không bị điều chuyển đến đó..."

Từ Thanh Nhiên lợi dụng lúc họ trò chuyện, ngẫu nhiên quan sát xung quanh, bỗng nhiên thấy trong một phòng, một người đàn ông với kiểu tóc hói đang quỳ gối, không ngừng dập đầu trước bức tường trống không, miệng lẩm bẩm điên cuồng: "Xin hãy tha cho tôi, tôi thực sự không cố ý làm hại cô, xin hãy tha thứ cho tôi..."

Có lẽ ánh mắt của cậu quá mạnh mẽ, đối phương như cảm nhận được, quay đầu lại.

Sau đó đôi mắt bỗng nhiên mở to, như nhìn thấy ma, hét lên với cậu, dập đầu càng nhanh hơn: "Xin lỗi, xin lỗi! Đừng, đừng đến tìm tôi, tôi thực sự không cố ý làm hại cô!"

"Tôi cũng không cố ý dùng thuốc hại con cô, là cô ta bảo tôi làm vậy, tất cả đều do cô ta, cô hãy đi tìm cô ta..."

*

Từ Thanh Nhiên đương nhiên không có đứa con nào.

Ở kiếp trước không có, kiếp này càng không.

Đến lúc này thì cũng có thể đoán được đại khái, phần lớn những người bị giam giữ trong toà tháp số 4 đều có vấn đề về tinh thần. Cậu đã từng gặp một vài người tự tưởng tượng ra nhìn thấy ma quỷ, nhưng người này lại đặc biệt kích động khi thấy cậu xuất hiện.

Cậu lắng nghe tiếng nỉ non của người đàn ông xa lạ ngồi trong nhà giam, cũng như nhìn vẻ hoảng sợ khi đối mặt với mình, cậu không những không hề lùi bước, ngược lại còn cố ý tiến thêm vài bước về phía đối phương. Kết quả là người đàn ông đó như thấy ma quỷ đến đòi mạng, đập đầu mình càng mạnh hơn, tiếng đập vang dội, trán ông ta nhanh chóng đỏ lên một mảng lớn, nhưng vẫn không hề dừng lại.

Từ Thanh Nhiên không biết người đàn ông đó đang nói về ai, nhưng cậu không quá quan tâm đến loại người này.

Sao nào, khi tỉnh táo cầm dao gϊếŧ người, sau đó lại muốn nói rằng mình bị ma nhập à?

Cậu ngồi xổm xuống, vẫy vẫy ngón tay với người trong nhà giam.

Có lẽ là lần đầu tiên có người đáp lại mình như vậy, người đàn ông hói đầu kia thực sự bò lại gần cậu, ánh mắt sợ hãi xen lẫn hoài nghi.

Từ Thanh Nhiên mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: "Cầu xin cũng vô ích."

"Cả hai người đều phải chết, cứ chờ đấy, tối nay sẽ đến xử ông trước." Nói xong, cậu giơ tay về phía ông ta và nghiêm túc làm một bộ mặt quỷ.

Hệ thống: "..."

???

...

Cuối cùng, Từ Thanh Nhiên bị nhân viên công tác tức giận đếm mạnh mẽ kéo đi.

Vừa kéo vừa tức tối hỏi cậu: "Cậu... cậu biết tinh thần ông ta không ổn định à, sao còn cố tình đi dọa ổng sợ vậy chứ?"

"Bây giờ thì hay rồi, bị cậu làm cho phát bệnh tim, còn phải tốn công sức đưa đến bộ phận y tế nữa!"

Từ Thanh Nhiên trả lời rất nghiêm túc: "Ồ, tôi không, các anh có nói với tôi về việc này đâu?"

"Tôi cũng không cố ý, tưởng rằng ông ta chỉ đang đùa giỡn với tôi chứ."

Nhân viên công tác há hốc mồm, nhưng không thể đáp lại.

... Đây chẳng phải là điều mà người có mắt đều thấy rõ sao!

Từ Thanh Nhiên đi theo nhân viên công tác từ đầu đến cuối dẫn cậu đi, vượt qua hai cánh cửa thoát hiểm, sau đó dừng lại trước một phòng giam còn trống.

Phòng giam này khá sạch sẽ, có một chiếc giường treo kim loại phủ một lớp đệm mỏng. Bên phòng đối diện là một tù nhân nam gầy trơ xương, nằm bất động trên mặt đất, không biết còn sống hay đã chết. Hai phòng bên trái và phải thì một người đang khóc nức nở, người kia lại cười ha hả.

Nghe nói hôm nay việc cậu được đưa đến nơi này đều là quyết định của điều tra viên họ Ngưu - người đã thẩm vấn cậu trước đó. Thậm chí trước khi cậu rời khỏi Ác Tháp, tất cả hình phạt cũng như kết quả của những bài kiểm tra mà cậu sẽ phải thực hiện trong tương lai, toàn bộ đều phải qua tay anh ta, cũng phải do anh ta đưa ra phán quyết cuối cùng.

Cửa giam được kích hoạt khóa năng lượng phòng thủ, tiếng bước chân của nhân viên công tác dần dần đi xa.

Từ Thanh Nhiên ngồi trên chiếc giường sắt lạnh lẽo, một tay chống cằm, nhìn ra phong cảnh trên tầng cao ở bên ngoài cửa sổ nhỏ.

Trong lòng mình, cậu biết sớm muộn gì bản thân cũng phải gϊếŧ chết tên điều tra viên kia.

"À đúng rồi ký chủ này, cậu không đau sao?" Giọng nói quan tâm của hệ thống bất ngờ vang lên trong đầu cậu.

Cậu cúi đầu nhìn tay kia của mình, dưới da dường như vẫn cảm nhận được cơn đau nhức và run rẩy không kiểm soát được.

"Rất đau."

Cậu đáp lại.