Chương 28

Cô em gái ở góc thu mình vào lòng anh trai, nhưng vẻ mặt lại có chút tức giận, tức nhưng không dám nói. Những người khác cũng không dám lên tiếng, sợ không may mắn cũng bị cuốn vào cuộc chiến.

Thiếu niên gây rối rất hài lòng với sự chú ý dồn về mình.

Cũng chú ý đến thanh niên trước mặt, tay cũng đeo một chiếc vòng tay giống hệt mình, trong lòng cậu ta càng thêm vui sướиɠ.

Chưa nói đến việc cậu ta đánh nhau nhiều năm chưa từng thua, chỉ riêng chiếc vòng tay này cậu ta vừa đeo lên đã trải nghiệm được sự lợi hại của nó. Nếu người này dám động tay với cậu ta, thì cứ chờ đợi --

Trong lúc tự hài lòng, thanh niên đột nhiên đứng dậy, tay đeo vòng tay hướng về phía mặt bị thương của cậu ta và hung hăng đấm tới.

Từ Thanh Nhiên nắm lấy thiếu niên chưa cao bằng cơ thể này của mình, trong lòng nghĩ, cậu chỉ muốn yên lặng ăn một bữa no nê thôi mà sao lại khó đến vậy?

Vết thương trên mặt thiếu niên vừa mới được chữa trị lại rách toạc, máu tươi chảy dọc theo cằm. Nhưng Từ Thanh Nhiên đã bị phá hỏng tâm trạng ăn uống, còn thấy người khác lãng phí thức ăn, rõ ràng không có ý định dừng lại. Người bị cậu nắm lấy vừa hét lớn vừa cố gắng giãy dụa đánh trả, nhưng dễ dàng bị cậu kìm chế chặt chẽ với vài động tác.

Cậu vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, trực tiếp đè mặt tên nhóc tóc rối xuống đống cơm rác trên sàn, tay kia bẻ hàm cậu ta rất mạnh.

Ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ: "Không phải muốn ăn sao? Há mồm ra."

Mặt thiếu niên bị thương không biết là cố ý hay vô tình bị cậu đè mạnh xuống sàn, đau đến mức mắt cậu ta đỏ hoe, nước mắt không kiểm soát được rơi xuống. Khóe mắt còn có thể liếc thấy tay cậu cưỡng ép bắt cậu ta há miệng, chấm tròn đỏ lấp lánh phát sáng.

Đó là tín hiệu vòng tay đang phát ra công kích.

Nhưng bàn tay bóp chặt cậu ta của đối phương vẫn rất vững chãi, cuối cùng cậu ta cũng cảm nhận được một chút sợ hãi.

Bởi vì đã trải qua, cậu ta mới biết rằng kể cả hình phạt cơ bản của Ác Tháp cũng không phải để đùa giỡn. Cậu ta vừa bị điện một lần đã đau đến nằm trên sàn nửa ngày, người đàn ông trông có vẻ tính tình rất tốt này, sự chịu đựng như vậy, e rằng không phải là một E chuẩn –

Cậu ta còn đang kinh ngạc với phát hiện của mình, cổ áo sau lại bị người nhẹ nhàng nắm lên, sau đó lại đè đầu cậu ta xuống mặt sàn đập một cái.

Cú đập khiến cậu ta choáng váng, không hề lưu tình, vết thương đau đến mức cậu ta không thể kêu lên được.

Vậy là, tất cả mọi người trong căng tin đều có thể nghe thấy thiếu niên không lâu trước đó còn muốn thách thức cả thế giới, giờ đây lại phát ra tiếng run rẩy đầy nhục nhã nói: "Tôi, tôi ăn... tôi ăn ư..."

Làm gì thấy được bóng dáng kiêu ngạo trước đây nữa.

·

Sau sự cố ấy, Từ Thanh Nhiên chỉ ăn được một nửa no.

Cũng không ngoài dự đoán, cậu bị nhân viên công tác dẫn đi.

Tại cửa chính của tòa tháp số 4, Từ Thanh Nhiên duỗi tay để nhân viên công tác kiểm tra vòng tay của mình, cổ tay còn lại cũng được thêm một chiếc nữa.

"Không hỏng mà..."

Nhân viên mặc đồng phục Ngân Long thì thầm, kiểm tra xong lại giữ vẻ mặt nghiêm túc nói với cậu: "Mới đến chưa đầy một ngày đã đánh người, tính tình như vậy cậu không thể nào rời khỏi Ác Tháp được."

Từ Thanh Nhiên đáp lại: "Tôi cảm thấy tính tình của mình khá tốt."

Cậu chẳng hề tức giận là mấy.

Nhân viên công tác coi như cậu nói dối trắng trợn, dẫn cậu vào sâu hơn nữa trong tòa tháp số 4.

Không khí ở đây rõ ràng khác biệt so với tòa tháp số 5 bên ngoài, vừa vào tòa tháp đã có thể nghe thấy tiếng hét chói tai từ bên trong, có người đang tức giận đập cửa giam, cũng có người lặng lẽ phát điên.

Nói là để cậu ở một mình trong môi trường như vậy vài ngày, tự suy nghĩ về hành vi của mình, nếu không biết hối cải, sẽ bắt đầu áp dụng hình phạt thực sự.

Từ Thanh Nhiên được dẫn đến một tầng của Tháp số 4.

Mỗi phòng giam ở tầng này đều là nhà tù đơn lẻ. Cửa giam dường như cũng làm từ vật liệu tinh sa, thiết kế bán lộ thiên thông thường, có thể nhanh chóng nhận biết tình hình bên trong. Các thanh chắn giam cầm có cơ quan ngăn chặn việc trốn thoát, cậu thấy một người cố gắng đâm phá cửa giam, bỗng nhiên ngã xuống đất co giật điên cuồng.

Nhân viên công tác thấy vậy cũng không quan tâm.

Trên cửa giam đều treo thông tin cơ bản của người bên trong, cậu thường xuyên liếc qua, phần lớn không phải là người loại E mà cậu biết.