Chương 27

Còn lý do thì: "Điều tra viên của cậu xác định cậu là, một người nguy hiểm cần được kiểm soát nghiêm ngặt."

Từ Thanh Nhiên mặt không biểu cảm nhìn theo nhân viên rời đi.

Đã nói rồi, những kẻ càng tỏ ra hiền lành thì lòng càng đen tối.

Có lẽ vì cảm thông với nhau trong cùng cảnh ngộ, nhóm người cùng lúc bước vào đã nhanh chóng trở nên thân thiết, tụ tập bên bàn ăn nói chuyện vui vẻ. Từ Thanh Nhiên xếp hàng ở cuối, sau khi lấy cơm tìm một bàn ít người ngồi xuống, những người bị gọi đi cùng lúc mới chậm chạp tới nơi.

Cặp anh em kia vẫn dính lấy nhau không rời, ban đầu cậu không mấy quan tâm đến họ.

Cho đến khi họ cầm khay cơm, ngồi cùng một bàn với cậu. Nhưng không dám ngồi quá gần, lặng lẽ ở đầu bàn dài kia, thỉnh thoảng lén nhìn cậu, muốn nói chuyện nhưng lại không dám.

Từ Thanh Nhiên tập trung vào việc của mình, chăm chú ăn những thức ăn khó kiếm được.

Ngược lại, hệ thống lại nói liên hồi: "Tiến độ của ký chủ không tồi nha! Đã bắt đầu có fanboy fangirl rồi!"

"Phải luôn nhớ rằng, chúng ta phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ công lược mục tiêu, nâng cấp bậc của hồ tinh thần lên mức cao nhất! Trước khi đó, hãy giấu mình giấu tài, cố gắng tẩy trắng, thay đổi hình ảnh trong mắt người khác, cuối cùng lật ngược tình thế vả mặt!"

Tay Từ Thanh Nhiên đang cầm chiếc thìa dừng lại, suy tư.

Dù cậu không thân thiết với những vào người cùng lúc, nhưng cặp anh em này dường như đã kết bạn khá nhiều. Vì thế, bàn ăn vốn vắng lặng, sau khi họ tham gia không lâu đã dần đầy người, tiếng nói chuyện ồn ào.

Họ bắt đầu nói về lý do bị đưa vào đây.

"Haiz, hôm đó tâm trạng tôi không tốt, vô tình gặp phải bạn học khıêυ khí©h, không nhịn được đánh họ một trận."

"Tôi đánh gãy xương con hồ ly tinh dụ dỗ bạn trai tôi."

"Họ hàng của tôi miệng thúi, hôm đó lại bắt đầu chế giễu nhà chúng tôi, còn nói xấu mẹ tôi nói rất khó nghe, tôi liền tát cho mặt ông ta sưng lên. Kết quả ông già không biết xấu hổ kia, về nhà tức giận mà tố cáo tôi."

Trong lúc cười nói, họ đột nhiên nhìn về phía cặp anh em có vẻ mặt hiền lành, hỏi: "Hai người trông rất ngoan ngoãn, sao lại bị đưa vào đây cùng nhau?"

Em gái căng thẳng véo ngón tay nhỏ, nhỏ giọng trả lời: "Chúng tôi, chúng tôi đã gϊếŧ người..."

Bàn ăn lặng đi trong chốc lát.

Cho đến khi anh trai vuốt đầu em gái, nói với giọng có lỗi: "Xin lỗi, thực ra là vì hôm đó cha chúng tôi say rượu về nhà lại bắt đầu đánh chúng tôi, đánh mẹ chảy máu đầu, còn dẫn theo người lạ muốn bắt em gái đi, bán đi đổi tiền."

Vì thế trong lúc phản kháng, không may đã vô tình gϊếŧ chết cha và người đàn ông đến bắt em gái. Lúc đó cậu ta suýt nữa bị người chú lạ mặt kia hãm hại, nhờ em gái giúp đỡ đánh ông ta một cái mới thoát nạn.

Nhưng vì công cụ cầm lấy quá cứng, còn có góc nhọn, nên người đó chết ngay tại chỗ.

Nghe xong, mọi người xung quanh bàn ăn lập tức chuyển từ kinh ngạc sang thương cảm.

Hệ thống nhỏ cũng theo đó than thở: "Ký chủ à, họ thật đáng thương."

Từ Thanh Nhiên không để ý đến nó, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi chật chội khiến mình khó chịu này.

Nhưng nam sinh ngồi cạnh cậu không có tinh ý gì, sợ cậu cảm thấy bị xa lánh, chủ động hỏi: "Anh trai ơi, sao anh lại vào đây vậy?"

Từ Thanh Nhiên ngừng động tác ăn, ngẩng đầu nhìn một cái, ánh mắt của mọi người trên bàn đều dồn về phía cậu.

Rất nhanh cậu lại cụp mắt, cầm lấy cốc nước: "Gϊếŧ mấy người."

Một lần nữa, sự yên tĩnh ngắn ngủi lại bao trùm, mọi người đã có kinh nghiệm, bổ sung hỏi: "Tại sao vậy?"

Từ Thanh Nhiên uống một hớp nước lớn, khàn giọng trả lời: "Không có lý do gì cả, chỉ đơn giản là tôi thấy họ không vừa mắt mà thôi."

Lần này, bàn ăn thực sự trở nên yên tĩnh hoàn toàn.

Cửa lớn của căng tin đột nhiên bị một người đá mạnh, trên mặt thiếu niên lỗ mãng lúc nãy dán băng gạc, mím môi, hùng hổ bước vào. Tay cậu ta cũng đeo chiếc vòng tay đen giống hệt Từ Thanh Nhiên, tâm trạng đã không tốt nay còn tệ hơn khi người ở cửa sổ nói với cậu ta “đến muộn hết cơm”, cảm xúc đạt đến đỉnh điểm.

Cậu ta ném mạnh khay đựng thức ăn xuống đất, thậm chí còn đá một cú vào robot đi ngang qua mình.

Tiếng ồn thiếu niên tạo ra khiến cả căng tin chìm vào im lặng, ánh mắt quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên bóng lưng màu trắng gạo của một người đang cúi đầu ăn, trông như là người dễ bắt nạt nhất.

Cậu ta sờ sờ vết thương trên má, rồi bước đến bên người đó, đập mạnh xuống bàn: "Nhường chỗ, cơm của mày ông đây muốn rồi."

Kết quả là thanh niên không những không để ý đến cậu ta, thậm chí còn lặng lẽ đẩy đĩa cơm của mình vào sâu hơn trong bàn, như thể sợ bị tay cậu ta đập bàn làm bẩn. Hành động này đối với thiếu niên tâm trạng cực kỳ tồi tệ chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, cậu ta lật tay liền ném mạnh phần cơm mà mình đã chọn xuống đất.

Bên trên còn có thức ăn chưa kịp ăn hết, cùng với chiếc cốc nước bên cạnh đĩa, tất cả đều vương vãi khắp nơi.