Chương 4.1: Quỷ dị

Chương 4.1: Quỷ dị

Tuy rằng cả hai đời Sở Nhiễm đều không biết hắn là dạng người gì. Nhưng đầu tiên nàng muốn giành được sự đồng tình của hắn .

Ngay thời điểm Cố Nhàn đứng dậy chuẩn bị rời đi. Sở Nhiễm giữ chặt cổ tay áo hắn yếu mềm nói một câu: “Ta đói bụng, ca ca!”.

Cố Nhàn khóe miệng gợi lên một tia cười nhợt nhạt. Ở đỉnh đầu nàng nhẹ nhàng mà sờ. Bỗng nhiên lại đem nàng bế lên, đặt ở trên đùi chính mình.

Sở Nhiễm kinh ngạc thở nhẹ một tiếng. Vương gia có phải hay không cũng có chút tùy ý quá.

Đừng nói là Sở Nhiễm, chính là Vịnh Mai đứng bên cạnh cũng có chút ngạc nhiên ho nhẹ: “Vương gia, Sở cô nương là nữ hài tử”.

Thị vệ bên cạnh động tác nhất trí nhìn về phía Vịnh Mai, lời này nói đến giống như không ai nhìn ra đó là cô nương.

Cố Nhàn ngoảnh mặt làm ngơ. Một tay ôm Sở Nhiễm, một tay lấy bánh hoa quế trên bàn. Một chút một chút đút Sở Nhiễm ăn. Nhìn nàng có chút khát lại rót cho nàng chút nước trà đưa đến bên môi nàng.

“Nàng không phải kêu bổn vương ca ca sao?”

Mọi người…

Sở Nhiễm ngồi ở trên đùi hắn, dựa vào ngực hắn, thực không được tự nhiên. Trên người hắn có một mùi hương vị thảo dược. Ngày đó, trước khi té xỉu nàng thấy trên người hắn quấn lấy băng vải dính máu, bị thương hẳn là thật nặng.

Vịnh Mai vốn đang lo lắng nhà mình Vương gia muốn làm cái gì việc không nên làm. Nhưng chỉ nhìn thấy hắn chỉ ôm tiểu cô nương, đút nàng ăn cái gì. Giống như đối đãi sủng vật. Cuối cùng yên tâm.

Sở Nhiễm phi thường dày vò mà ăn xong miếng điểm tâm này: “No rồi”.

Cố Nhàn vừa mới buông tay ra, Sở Nhiễm lập tức nhảy xuống. Hành lễ, đi theo Vịnh Mai về phòng.

Ở trong vương phủ gần nửa tháng nhưng rất hiếm khi nàng nhìn thấy Cố Nhàn. Nhưng thật ra đại phu tới vương phủ thay đổi một đám lại một đám.

Nghe Vịnh Mai nói Vương gia lần này bị thương thật lâu không thể khỏi hẳn. Giống như trúng kỳ độc nào.

Nửa đêm, Sở Nhiễm bị tiếng gió đánh thức. Nàng liếc mắt nhìn cửa sổ, thì ra là không biết khi nào bị thổi hé ra một góc.

Nàng từ trong chăn chui ra, đi đến phía trước cửa sổ duỗi tay muốn đem cửa sổ đóng lại. Ánh mắt bỗng nhiên thấy bên ngoài có một đạo thân ảnh.

Đêm quá tối, chỉ nhìn thấy một đạo trường ảnh đen như mực, mặt khác cái gì đều không thấy rõ. Nhưng thân hình kia lại làm Sở Nhiễm thập phần quen thuộc.

“Vương gia?” Nàng do dự nhẹ giọng gọi một tiếng.

Thân ảnh kia nghe được nàng thanh âm. Bỗng dưng nhảy dựng lên như một con đại bàng, giống nhau biến mất từ không trung.

Sở Nhiễm trong lòng hoảng hốt, vốn định đánh thức Vịnh Mai. Nhưng lại e sợ Cố Nhàn thật sẽ có cái gì không ổn. Dứt khoát phủ thêm quần áo, căng da đầu từ cửa sổ chui ra đuổi theo hắc ảnh.