Chương 3.2: Kinh hoảng thất thố

Chương 3.2: Kinh hoảng thất thố

Cố Nhàn có chút kinh ngạc, hắn chưa bao giờ bị nữ tử ôm như vậy. Giống như một con điểu tước nhỏ vừa mới chạy thoát nhà giam lập tức liền bay đến lòng bàn tay của hắn. Làm người nhịn không được mà dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ về đầu nàng.

Sau đó là thanh âm chứa đầy ủy khuất lại cảm kích của nàng, làm tâm người vừa mềm vừa ngứa.

“Ca ca…”.

Tiếng kêu ca ca của Cố Nhàn đến có chút đột nhiên làm hắn không kịp phòng bị.

Quân tử sáng trong, thế gian vô song. Đôi mắt đen như thủy mặc ẩn chứa một chút tìm tòi nghiên cứu, nhìn về phía Sở Nhiễm. Hắn dùng thanh âm thanh nhuận nhẹ đến mức chỉ có thể làm nàng nghe thấy hỏi câu: “Tiểu cô nương vì sao kêu bổn vương ca ca?”.

Cố Nhàn không có chờ đến khi nàng trả lời mà đánh giá nàng vài lần. Tia sáng đáy mắt chợt lóe qua.

Sở Nhiễm mở to hai mắt, ngửa đầu lại mềm mại kêu một tiếng: “Ca ca!”.

Bốn phía truyền đến thanh âm lạnh lẽo. Sở Nhiễm ánh mắt đảo qua thân vệ cùng người hầu của hắn, mỗi người vẻ mặt đều khϊếp sợ.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn Cố Nhàn, mắt hạnh hiện ảnh ánh trăng ngược, từng giọt nước mắt lớn bỗng dưng lăn xuống.

Những giọt nước mắt này, lúc nàng phòng không gối chiếc hai năm không rơi, lúc uống rượu độc không rơi, lúc bị mũi tên nhọn bắn thủng thân thể không rơi. Nhưng lại vào lúc này, khi đối với hắn lại lã chã mà rơi xuống.

Chung quy nàng làm không được tâm không oán niệm.

Nàng không nghĩ hận hắn nhưng cũng không thể tha thứ cho hắn. Nếu vận mệnh lại đưa bọn họ cột vào cùng nhau, vậy cứ ở bên người hắn đợi thời mà cơ tiên hạ thủ vi cường.

“Vương gia giống ca ca” nàng hết sức bình tĩnh nói. Nhân lúc cảm xúc không quá mức kích động mà kịch liệt ho khan.

Tiểu cô nương ốm yếu xinh đẹp luôn làm người khác không đành lòng trách móc nặng nề. Đứng bên cạnh Vịnh Mai sợ Vương gia trách phạt Sở Nhiễm tội đại bất kính, nhịn không được lộ ra sắc mặt lo lắng không đành lòng.

Cố Nhàn không hề chớp mắt mà nhìn nàng một lát. Lông mi hơi rũ, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Cô nương là đói bụng đi!”.

“A? Nga” Nhìn mặt hắn gần trong gang tấc, Sở Nhiễm nhất thời thất thần.

Ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt nàng dại ra nhìn chính mình. Cố Nhàn nghiêng đầu, ngón tay thon dài lại nhẹ nhàng nhéo mặt nàng, thở dài: “Quá gầy”.

Dừng một chút, hắn lại nói: “Cần nuôi dưỡng”.

Lúc này mới phát giác bọn họ dựa đến quá thân cận. Sở Nhiễm còn chưa mở miệng, Cố Nhàn đã tự nhiên mà buông ra nhưng không có nửa phần kiều diễm.