Chương 4.2: Quỷ dị

Chương 4.2: Quỷ dị

Đen kịt không trung, trừ tiếng gió, cũng chỉ có thấp thấp tiếng côn trùng kêu. Sở Nhiễm vừa ra khỏi cửa liền có chút mất phương hướng. Hắc ảnh kia sớm đã không thấy tung tích.

Sở Nhiễm cũng có chút nhút nhát. Chính là không phải lúc quay lại phòng, bỗng nhiên nhìn thấy cách đó không xa một thân hắc ảnh lại lần nữa giống tia chớp xẹt qua.

Nàng chạy nhanh đuổi theo, kêu lên: “Vương gia, có phải người hay không?”.

Hắc ảnh kia không có đáp lại, cũng không có quay đầu lại, chỉ tiếp tục chạy nhanh về phía trước.

Sở Nhiễm bước nhanh muốn đuổi theo. Nhưng đôi chân nhỏ ngắn của nàng nào đuổi kịp được với quỷ mị hắc ảnh kia. Chính mình đuổi theo không được vài bước, hắc ảnh kia lại không thấy bóng dáng.

Sở Nhiễm ngừng tại chỗ, cái mũi ngửi ngửi. Trừ bỏ thanh lãnh không khí, tựa như còn có một tia không giống bình thường mùi tanh.

Sở Nhiễm nhìn quanh bốn phía, phảng phất có một tòa sân vứt đi, cỏ dại lan tràn. Cỏ dại không ai xử lý đều mau cao đến gần bằng một người.

Nàng suy nghĩ một lát, đẩy ra cỏ dại tiếp tục đi về phía trước. Nhưng trên tay truyền đến cái gì dính nhớp thấm ướt làm tim nàng cứng lại. Do dự thu hồi tay đặt ở mũi ngửi.

Chính là rỉ sắt mùi tanh giống nhau. Tuy rằng trong bóng đêm nhìn không ra được hình dáng ngón tay. Nhưng nàng cũng biết đây là cái gì.

Là máu, là máu tươi chưa khô đọng lại.

Sở Nhiễm trong lòng hoảng hốt.

Nhưng vào lúc này, phía trước lại có một chút động tĩnh. Lúc này nàng không hề phát ra tiếng, thật cẩn thận tiến lên. Nho nhỏ thân mình giấu ở cỏ dại cao bằng nữa người.

Một trận gió thổi tới, mùi máu tươi càng thêm nồng.

Sở Nhiễm hướng tới mùi tanh mà đi, đẩy ra cỏ dại che ở phía trước. Không có ánh trăng chỉ có vài điểm tinh quang, hắc ảnh kia liền thẳng đứng ở trên đất trống.

Phương hướng hắn đưa lưng về phía Sở Nhiễm, một thân áo khoác tùy theo gió đêm nhẹ nhàng đong đưa. Đôi tay buông xuống hai sườn, có giọt nước từ ngón tay một chút một chút rơi trên mặt đất. Hoàn toàn rơi vào bụi cỏ cùng bùn đất hòa vào. Vì thế bùn đất tựa như bắt đầu phát ra mùi máu tươi.

Sở Nhiễm sợ tới mức không dám phát ra nửa điểm thanh âm.

Nam tử đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt sung huyết màu đỏ tươi như Tu La địa ngục. Nhìn về phương hướng cỏ dại Sở Nhiễm giấu mình.

Sở Nhiễm sợ hãi lảo đảo lui ra sau…

Sở Nhiễm cảm giác được phía sau một cơn gió lạnh hướng về chính mình thổi tới. Trong lòng nàng trầm xuống, cảm giác được vòng eo của mình bị siết chặt. Nàng nghiêng đầu, nhìn thấy hồn độn tia máu trong mắt Cố Nhàn.

Sở Nhiễm không chịu khống chế mà run rẩy một chút. Nàng hoài nghi chính mình giống như lại muốn chết một lần.

…Nàng thế nào xui xẻo như vậy a.