Chương 8

Hiện nay, công nghệ kỹ thuật của chính phủ Liên Hiệp trong lĩnh vực dị năng rất phát triển, phương diện kiểm tra đo lường cũng đang phát triển nhanh chóng.

Học viện Sùng Tinh là ngôi trường đứng đầu về dị năng, và đương nhiên trường cũng được trang bị một hệ thống kiểm tra đo lường tân tiến nhất. Quá trình kiểm tra rất rườm rà, Dịch Gia Mộc đi theo Dục Thịnh cùng nhau đi vào, sau đó Dục Thịnh cũng vì bận rộn mà vội vàng giao cậu cho một lão sư trong phòng thí nghiệm, chờ hoàn thành tất cả các hạng mục cần kiểm tra, một buổi chiều cũng đã qua.

Kiểm nghiệm lão sư đưa khăn giấy qua: “Vất vả cho đồng học rồi, số liệu kiểm tra đo lường đại khái đến buổi tối hôm nay sẽ có, một bản sẽ được gửi đến đầu cuối của em vào ngày mai.”

Dịch Gia Mộc: “Dạ.”

“Lăn lộn cả một buổi trưa chắc em cũng mệt rồi, nhanh trở về nghỉ ngơi đi.” Kiểm nghiệm lão sư cười cười, tầm mắt xẹt qua tuyến thể trên cổ cậu, đặc biệt nhắc nhở, “Thầy sẽ thông báo cho Dục lão sư, em cũng đừng ở bên ngoài đi lung tung, nhanh trở về tắm rửa một cái.”

“Cảm ơn lão sư.” Dịch Gia Mộc nói lời cảm ơn rồi rời khỏi phòng kiểm tra.

Lúc này, ánh sáng của hằng tinh cũng dần dần ảm hạ, chỉ để lại phiến phiến ánh chiều tà, trở thành một bức tranh đầy màu sắc ở phía xa.

Phòng Giáo Vụ nằm cạnh cầu thang tầng một, từ xa đã có thể nghe được âm thanh Dục Thịnh nghiêm khắc răn dạy.

Kiểm nghiệm lão sư đã nói không cần lại chào hỏi nữa, Dịch Gia Mộc cũng không có ý định xem náo nhiệt, xuay người đi xuống cầu thang, lúc sắp rời đi, bỗng nhiên nghe được tiếng cửa phòng bị người từ bên trong đá văng ra bên ngoài.

“Bang” cánh cửa nặng nề mà nện ở trên tường, một người tay cắm túi quần cứ như vậy vẻ mặt không chút cảm xúc đi ra.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa bốn mắt nhìn nhau.

Cố Dạ Sanh trên mặt biểu tình đạm mạc nháy mắt dâng lên một mạt tươi cười đầy hứng thú : “Tiểu bằng hữu, thật trùng hợp.”

Dịch Gia Mộc không hé răng, tầm mắt lướt qua bờ vai của hắn nhìn về phía sau.

Cửa Phòng Giáo Vụ cứ như vậy rộng mở, bên trong Dục Thịnh lại hoàn toàn không có động tĩnh, dựa vào tình huống vừa rồi, cũng không biết vị giáo vụ chủ nhiệm này có tức chết ở bên trong hay không.

Cố Dạ Sanh chú ý đến Dịch Gia Mộc đang thất thần, đi qua đặt tay lên vai cậu: “Không cần phải xen vào chuyện của lão Dục, tính tình thầy ấy đã như vậy. Không cần quan tâm đâu……”

Nói đến đây hắn đột nhiên im bặt.

Lúc trước khoảng cách khá xa nên không có nhận ra, lúc này đến gần rồi, mới cảm nhận được trong không khí như có như không hiện lên hơi thở khác lạ.

Như là thanh mai* cuối xuân lặng yên thành thục, sau cơn mưa phùn qua đi để lại cảm giác dính nhớp ướŧ áŧ. Nhưng dù vậy, vẫn như cũ không che giấu được mùi hương mơ hồ chua xót nông cạn kia, cực nhẹ, có chút non nớt, nhưng sâu bên trong lại lộ ra bình tĩnh liêu nhân ngọt nị.

*Con tui có mùi mơ mọi người ạ :))

Đáy mắt Cố Dạ Sanh hơi lóe lên, tầm mắt rũ xuống xẹt qua sau gáy của Dịch Gia Mộc, há miệng thở dốc, mới phát hiện thanh âm không khống chế được mà có chút khàn khàn: “Tin tức tố của em lộ ra ngoài kìa, tiểu bằng hữu.”

Các hạng mục kiểm tra dị năng phi thường tiêu hao thể lực, mồ hôi trên cổ tuy rằng đã bị Dịch Gia Mộc dùng khăn lau đi, nhưng như cũ vẫn còn lưu lại chút mùi hương mờ nhạt ướŧ áŧ, cứ như vậy hơi thở nhàn nhạt thanh mai như có như không liên tục phiêu tán trong không khí.

Như ẩn như hiện, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.

Theo lý thuyết, mùi hương nhạt tới mức cơ hồ không có dấu vết, Dịch Gia Mộc cũng không nghĩ tới sẽ bị Cố Dạ Sanh ngửi được, cũng có chút kinh ngạc mà nhìn hắn một cái: “Tôi biết, đang trở về chuẩn bị tắm rửa đây.”

Cố Dạ Sanh thấy cậu bình thản như vậy, nhịn không được cười ra tiếng: “Trước mặt một Alpha để lộ ra tin tức tố, em biết điều này có nghĩa là gì không?”

Dịch Gia Mộc kỳ quái mà nhìn hắn: “Anh muốn đánh dấu tôi sao?”

Cố Dạ Sanh: “…… Tạm thời không có ý định này.”

Dịch Gia Mộc: “Cho nên tôi trở về tắm rửa được chưa.”

Có duyên gặp nhau như này, Cố Dạ Sanh khó được có hứng thú muốn lên diễn đàn đăng bài tâm sự, nhưng nhìn bộ dáng như không có chuyện gì của Dịch Gia Mộc, bỗng nhiên liền cảm thấy không cần hỏi nữa.

Quả nhiên là lo lắng dư thừa rồi.

Hắn bất động thanh sắc mà đem bàn tay đang nắm lấy thu trở về, ngữ điệu pha chút tiếc nuối: “Vốn dĩ hôm nay định đãi em trà sữa, nhưng có vẻ phải để lần sau rồi.”

Dịch Gia Mộc lăn lộn cả một buổi trưa đang có chút miệng khô lưỡi khô, nghe vậy đôi mắt thoáng sáng lên: “Nghe có vẻ không tồi.”

Cố Dạ Sanh không nghĩ tới Dịch Gia Mộc cư nhiên lúc này còn tham ăn, đôi mắt buông xuống vài phần, bỗng nhiên tiến về phía trước vài bước đem cả người cậu đè ở trên tường.

Hai tay đặt lên vai cậu, Cố Dạ Sanh tầm mắt ý vị thâm trường mà liếc qua vị trí tuyến thể sau gáy cậu, đầu lưỡi liếʍ liếʍ khóe môi có chút khô khốc: “Tiểu bằng hữu, em biết bộ dáng dễ dàng đáp ứng anh như vậy, nhìn giống cái gì không?”

Bị khí tức của đối phương áp ở trên mặt như vậy, Dịch Gia Mộc không khỏi mà ngẩn người, theo bản năng hỏi: “Giống cái gì?”

Trong thanh âm hơi khàn khàn có chứa vài phần du͙© vọиɠ chiếm hữu ác liệt của Alpha: “Giống như…… Đang quyến rũ tôi vậy.”

Dịch Gia Mộc sửng sốt một chút, tựa hồ mới phản ứng lại đây, duỗi tay để ở trước ngực Cố Dạ Sanh đem hắn đẩy ra một chút khoảng cách an toàn: “Ngại quá, tôi quên luôn anh là một Alpha.”

Cố Dạ Sanh trên mặt yêu diễm tươi cười thu liễm, liền yên lặng nhìn cậu trong chốc lát, lại lần nữa nở nụ cười, chỉ là lần này có vẻ có chút ý vị thâm trường: “Ý của em là nói, tôi không giống như một Alpha sao?”

Dịch Gia Mộc dưới tầm mắt tràn ngập uy hϊếp của hắn suy nghĩ, nói: “Anh lớn lên có chút đẹp, đa số Alpha đều sẽ không đẹp như vậy.”

Cố Dạ Sanh hiển nhiên không nghĩ tới cậu sẽ nói ra lời như vậy, bỗng nhiên cảm thấy rất có đạo lý: “Lời này cũng không phải là giả.”

Hắn tựa hồ tâm tình rất tốt dựa vào trên vách tường, liếc mắt đánh giá bộ dáng hiện tại của Dịch Gia Mộc một cái: “Nhưng mà, dù tôi lớn lên rất đẹp, nhưng cũng là một Alpha.”

Chỉ cần là Alpha, trước một omega đang để lộ ra tin tức tố, thì vĩnh viễn là một nhân tố nguy hiểm.

Huống chi, tiểu bằng hữu trước mặt liêu nhân như vậy mà không tự biết.

Dáng người tinh tế, cổ áo hơi rộng mở để lộ ra xương quai xanh như ẩn như hiện, vừa ngoan ngoãn lại tinh xảo.

Cậu tựa hồ đang tiêu hóa hàm ý trong lời nói của hắn, lông mày hơi nhíu lại.

Cố Dạ Sanh cúi đầu nhìn Dịch Gia Mộc quần áo đơn bạc, nhìn bộ dạng nghiêm túc của cậu, hắn bỗng nhiên cảm thấy cổ họng khô khát.

Hắn đang định muốn nói gì đó, bỗng nhiên nghe được phía sau mơ hồ có chút động tĩnh, là người vừa mới thiếu chút nữa bị hắn chọc cho tức ch·ết - Dục Thịnh đi ra khỏi văn phòng.

Cố Dạ Sanh bị giáo huấn cả một buổi chiều cảm thấy toàn bộ đầu óc đều vô cùng đau đớn, tránh còn không kịp, cứ như vậy ôm lấy Dịch Gia Mộc, cùng nhau trốn vào góc dưới cầu thang.

Sau một trận trời đất quay cuồng, hai người hơi thở hoàn toàn lẫn lộn một chỗ, cả người hoàn toàn dính sát vào nhau.

Cố Dạ Sanh đem một bàn tay đỡ lấy eo Dịch Gia Mộc, nghiêng tai nghe tiếng bước chân Dục Thịnh dần dần đi xa, thở dài nhẹ nhõm một hơi sau mới chú ý đến tư thế hiện tại của cả hai, không khỏi suy nghĩ một cái: Hoắc, eo của tiểu bằng hữu cũng thật tế.

Không chút để ý mà nghĩ, hắn vừa nhấc đầu cứ như vậy đυ.ng phải một đạo tầm mắt.

Mắt hạnh màu trà cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn hắn, hoàn toàn trong trẻo, cực kỳ giống động vật họ mèo nào đó.

Rõ ràng là tầm mắt không hề có tạp niệm, lại là làm Cố Dạ Sanh cảm thấy máu trong cơ thể hắn nhất thời sôi trào, hơn nữa xung quanh hắn tin tức tố của Omega như có như không, phảng phất nháy mắt có thể khơi mào bản tính của một Alpha trong cơ thể hắn.

Cố Dạ Sanh nhẫn đến có chút khó chịu, đương Dục Thịnh thân ảnh rốt cuộc từ trong tầm nhìn biến mất, cơ hồ là trực tiếp đem Dịch Gia Mộc từ trong gầm cầu thang ném ra ngoài, ý vị không rõ mà cười nhẹ một tiếng: "Lão Dục nếu nhìn thấy tôi chắc lại giáo huấn một trận nữa mất, hiện tại không còn việc gì nữa, em mau trở về đi.”

Dịch Gia Mộc không nói gì, cứ như vậy nhìn hắn, cũng không rời đi.

Cố Dạ Sanh nhướng mày, nhịn không được muốn trêu chọc cậu: “Như thế nào, muốn tôi đưa em về sao?”

Dịch Gia Mộc rốt cuộc mở miệng: “Tin tức tố của anh hình như cũng lộ ra ngoài rồi.”

Trong không khí nhàn nhạt tin tức tố Omega, không biết từ khi nào xuất hiện một mùi hương ngọt ngào khác, là mùi hương câu người mềm mại nhưng lại có cảm giác rất kiêu ngạo, phảng phất như đóa hoa tuyết trắng đang nở rộ.

Đó là thủy tiên cô độc, yêu diễm kiều mị, tùy ý trương dương.

“……”

Cố Dạ Sanh vừa rồi nhất thời không chịu khống chế bị câu ra vài sợi tin tức tố, mới vừa hoàn hồn cũng đã hoàn toàn thu liễm, ngay cả chính hắn cũng không ý thức được xung quanh cư nhiên như cũ giữ lại nùng liệt dư vị.

Trước đây, hắn chưa từng bị tin tức tố của một Omega dẫn đến tình trạng này.

Huống chi, chỉ là một chút hương vị mờ nhạt.

Dịch Gia Mộc đợi trong chốc lát cũng không thấy Cố Dạ Sanh nói chuyện, cũng không có ý định nán lại lâu: “Không còn chuyện gì nữa, vậy tôi đi về tắm rửa trước.”

Cố Dạ Sanh dựa vào vách tường, thật lâu mà nhìn chăm chú vào hình bóng đang dần dần đi xa kia, sau một lúc lâu mới lộ ra một mạt tươi cười không rõ ý vị, dùng giọng thản nhiên mà lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ đây tiểu bằng hữu, hình như, em thành công câu dẫn tôi rồi……”