Chương 9

Chờ Ngũ Thanh Tắc vội vã từ tinh hệ thứ sáu trở về, thì đã là đêm khuya.

Hắn cũng không trì hoãn, lập tức trực tiếp đi tới ký túc xá của giáo viên.

Thời điểm tìm tới Dục Thịnh, cả người đã khoác một thân hàn khí.

Trong phòng Dục Thịnh đèn đuốc sáng trưng, khi hắn tiến vào, anh vẫn đang còn vừa ngậm điếu thuốc vừa xem danh sách học sinh, nhấc đầu nhìn đến Ngũ Thanh Tắc phong trần mệt mỏi, nhịn không được trêu chọc nói: “Woa, lần này trở về nhanh thật.”

“Đứa cháu trong nhà bị người điều tra, có thể không nhanh chóng trở về sao!” Ngũ Thanh Tắc đem áo khoác kéo xuống, tùy tay treo lên giá treo áo, lấy ra một túi hồ sơ liền ném qua, “Tư liệu mà cậu muốn tất cả đều ở trong này, nhanh cầm đi! Mau chút đem chuyện này giải quyết, tôi không hy vọng sau này lại phát sinh chuyện gì ảnh hưởng.”

Dục Thịnh một bên mở ra túi hồ sơ, một bên cười hỏi: “Đứa cháu nhà anh tên gì vậy? Sao tôi lại không biết anh có người thân nào họ Dịch nhỉ?”

“Là đứa nhỏ tôi nhìn từ nhỏ đến lớn, không phải cháu tôi thì cháu ai?” Ngũ Thanh Tắc nhìn anh không có bộ dáng nóng nảy chút nào liền có chút tức giận, “Dục tấc, cậu lần này phải cho tôi thỏa đáng, tôi không đùa với cậu đâu, biết không?”

Dục Thịnh 22 tuổi sau khi tốt nghiệp liền tới học viện dị năng Sùng Tinh, hiện tại 30 tuổi cũng đã qua tám năm, những năm gần đây điều duy nhất không thay đổi chính là cái tính nghiêm túc này của anh. Vì anh ngày thường đối đãi với người khác quá cứng nhắc, nên mới có cái tên “Dục tấc*” này, nhưng mọi người cũng chỉ dám lén lút gọi mà thôi, chỉ có Ngũ Thanh Tắc lớn hơn anh có một tuổi mới dám trực tiếp gọi như vậy.

Dục Thịnh rất ít khi thấy Ngũ Thanh Tắc có bộ dáng để bụng như vậy, lấy ra một phần tư liệu nhìn thoáng qua, tầm mắt liền dừng ở phần mà anh cảm thấy hứng thú nhất, điếu thuốc ngậm ở trong miệng khẽ run lên: “Quả nhiên, là chứng thiếu hụt dị năng?”

Trước đây anh đã từng đọc qua các hồ sơ bệnh án liên quan đến căn bệnh này, nhưng mà, cảm giác hoàn toàn khác so với việc xem bản báo cáo bệnh án chi tiết như bây giờ.

Dưới tình huống bình thường, một người khi thức tỉnh dị năng, trong cơ thể sẽ hình thành một hệ thống dự trữ năng lượng, hệ thống thống này được gọi chung là “Nguyên mạch không gian”. Đây là cơ sở để tiến thêm một bước tu luyện và nâng cao năng lực cá nhân, khi thực lực của mỗi người tăng lên, hệ thống dự trữ cũng này sẽ dần dần hoàn thiện.

Năng lực giả hệ bị động bởi vì bản thân họ không có cách nào để tu luyện, nên nguyên mạch không gian trong cơ thể họ khó có thể hoàn thiện được, thường sẽ giữ nguyên trạng thái chưa hoàn thiện như lúc vừa được tạo ra. Ngoại trừ một bộ phận đặc thù tồn tại này, mức độ hoàn thiện của nguyên mạch không gian có thể được dùng để đánh giá mức độ thành thục dị năng của một người, do đó, nó đã trở thành một trong số những chỉ tiêu quan trọng để nhiều tổ chức đánh giá năng lực của một Dị năng giả.

Học sinh của khoa Lý luận trừ bỏ những học sinh bình thường thì còn lại là những học sinh có dị năng hệ bị động, cho nên chuyện một học sinh có nguyên mạch không gian hoàn chỉnh như vậy bị lộ ra, sẽ sinh ra nghi ngờ rất lớn.

Một nguyên mạch không gian hoàn chỉnh như vậy, nếu đặt giữa những học viện đào tạo dị năng khác, thì cũng rất dễ dàng đứng đầu.

Nhưng thực hiển nhiên mọi người đều chỉ là nhìn từ góc độ của một người bình thường, mà quên mất một tồn tại vô cùng đặc biệt.

Bất quá cũng không thể trách bọn họ, “Chứng thiếu hụt dị năng” loại bệnh này quả thật là quá hiếm thấy.

Cái gọi là chứng thiếu hụt dị năng, chính là: Nguyên mạch không gian trong cơ thể tuy rằng đã hoàn chỉnh, nhưng như cũ không có cách nào chủ động thức tỉnh nên tạo ra chứng thiếu hụt dị năng. Người bệnh tuy rằng đã sớm có nguyên mạch không gian hoàn chỉnh, nhưng suốt đời chỉ có thể làm người bình thường, hoặc là vô pháp hoàn chỉnh vận dụng toàn bộ không gian năng lực nên biến thành dị năng giả hệ bị động.

Loại này chứng bệnh đã được phát hiện từ rất sớm, nhưng đến nay, trong lịch sử của toàn tinh tế số người được chuẩn đoán mắc bệnh này còn chưa tới mười người.

“Đã có bệnh án hoàn chỉnh có thể chứng minh là chứng dị năng thiếu hụt, vậy có thể tiết kiệm được thời gian chạy bệnh viện làm kiểm tra tổng thể. Ngày mai tôi sẽ trình bày chuyện này lên trang web của trường, vậy thì sẽ không còn gì phải lo nữa.”

Dục Thịnh đem chuyện này làm rõ ràng nên cũng mừng rỡ để cho Ngũ Thanh Tắc một cái mặt mũi, không nhanh không chậm nói, lại tùy tay đem hồ sơ của Dịch Gia Mộc lật sang trang sau, tầm mắt đảo qua đột nhiên dừng lại: “…… Chờ một chút! Cái này là sao vây?!”

Không giống với hồ sơ học sinh của trường, tư liệu Ngũ Thanh Tắc cung cấp đương nhiên hoàn chỉnh hơn, nhưng là ở chỗ này, năng lực dị năng của Dịch Gia Mộc lại không phải là chỗ trống, mà là rõ ràng viết ra một hàng chữ.

Dục Thịnh chăm chú nhìn đi nhìn lại nhiều lần, mới chắc chắn mình không có nhìn nhầm, không khỏi hung hăng mà bóp tắt tàn thuốc, tay cầm hồ sơ hơi run rẩy: “Dị năng này, chẳng lẽ là……”

“Đừng nghĩ nữa, nó là thứ mà cậu đang nghĩ đó.” Ngũ Thanh Tắc đã quen với bộ dạng kiêu ngạo ương ngạnh của Dục Thịnh, hiếm khi thấy anh có vẻ mặt như vậy, nhịn không được mà gợi lên khóe miệng, “Là năng lực có thể đảo lộn thế giới, đúng không?”

Dục Thịnh hành nghề nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người có dị năng rợn người như vậy, cảm thấy bản thân cần phải bình tĩnh một chút, đổ liền cốc nước uống vài ngụm, mới lại mở ra tư liệu của Dịch Gia Mộc đọc từ đầu cuối, chỉ vào năm chữ “Sinh viên khoa lý luận”, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Hồ sơ của em ấy là do anh ghi vào, nhưng tại sao lại không đem dị năng này điền vào.”

“Đương nhiên là bởi vì thân phận một sinh viên khoa lý luận bình thường có thể tránh được rất nhiều phiền toái.” Ngũ Thanh Tắc nói như thể là đương nhiên, thậm chí có thể nói là nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Dị năng của Mộc Mộc là hệ bị động, nằm trong phạm vi tuyển sinh của khoa lý luận, chờ thoải mái vượt qua học kỳ này rồi lại điền vào cũng muộn. Dù sao, không phải cũng có sinh viên sang học kì hai liền thức tỉnh dị năng sao, cậu thấy tôi nói có đúng không?”

Dục Thịnh nhịn không được trừng hắn: “Tư liệu học sinh cung cấp cho trường phải đầy đủ, không được giấu giếm. Anh làm như vậy, là đang tạo thêm phiền toái cho nhà trường đấy!”

“Chuyện này đâu thể tính phiền toái?” Ngũ Thanh Tắc hiển nhiên cũng không cho rằng như vậy, “Tôi chỉ là đang sử dụng đặc quyền vốn có của một giáo viên mà thôi.”

Nói xong, hắn cười như không cười mà liếc mắt nhìn Dục Thịnh một cái: “Hơn nữa chuyện này, tôi thật sự khuyên cậu đừng nên quan trọng hóa quá lên. Tôi chỉ muốn nói với cậu một điều, về sau đừng trách tôi không nhắc nhở cậu. Chuyện hồ sơ học sinh lần này, là do thầy của tôi ủy thác tôi làm như vậy.”

Dục Thịnh vốn dĩ lòng đầy căm phẫn đang định phỉ nhổ thì đột nhiên dừng lại: “Thầy của anh? Chẳng lẽ là……”

Ngũ Thanh Tắc vẻ mặt cao thâm khó dò: “Cậu hôm nay cũng đã gặp Mộc Mộc rồi mà? Chẳng lẽ cậu không chú ý tới họ của thằng bé sao gì sao?”

Dục Thịnh trong lúc nhất thời không nói nữa, thật lâu lúc sau mới mặc thanh nói: “Họ "Dịch".”

Sáng sớm hôm sau, Dịch Gia Mộc nhận được báo cáo kiểm tra sức khoẻ từ phòng khám.

Cùng lúc đó, trên trang web của trường cũng công bố phán quyết cuối cùng của Phòng Giáo Vụ đối với chuyện lần này: Sau khi kiểm tra đo lường xác minh trong cơ thể em Dịch Gia Mộc xác thật có nguyên mạch không gian hoàn chỉnh, nhưng đồng thời cũng xác minh được em ấy mắc chứng dị năng thiếu hụt. Vậy nên, điều này không vi phạm tiêu chuẩn tuyển sinh của khoa Lý luận.

Ở phía cuối trang, là bản kiểm tra cụ thể chi tiết về tình hình sức khỏe cũng như giấy chứng nhận từ bệnh viện về chứng dị năng thiếu hụt, nên độ uy tín cực kỳ cao.

Trong bản kiểm tra sức khoẻ, có thể nhìn thấy mô hình ảo mô phỏng không gian nguyên mạch gần như hoàn mĩ bên trong cơ thể Dịch Gia Mộc, đẹp đến mức khiến người ta ghen tị.

Khoa chiến đấu lúc trước gây huyên náo bây giờ cũng đột nhiên im bặt, nhưng cạnh đó, là khoa lý luận không khí lại vui mừng như ăn tết vậy.

Lúc trước đanh thép nói có mờ ám, bây giờ bọn họ bị tát một cái đúng là đau thật.

Nhưng các khoa khác bây giờ lại có suy nghĩ khác với hai khoa này.

Trong khoa Y dược....

“Chời ơi, chứng thiếu hụt dị năng? Không phải chứ, tôi còn tưởng đó là thứ chỉ tồn tại trong sách y khoa thôi!”

“Dị năng của tôi nếu sử dụng lên bạn học đó, nói không chừng còn có thể giúp bạn học kia thức tỉnh dị năng thì sao?”

“Đúng là tư liệu nghiên cứu sống hoàn mĩ mà, ai có số của bạn học này không hay phương thức liên hệ khác cũng được?”

“Tôi cảm thấy báo cáo tốt nghiệp của mình có hướng đi mới rồi.”

Khoa Nguyên tố cùng tâm linh.....

“Tôi nói mọi người có thấy không? Có ai thấy cái mô hình mô phỏng không gian nguyên mạch này có phải đẹp quá không?”

“Không thể tin được, tôi còn cố tình cầm báo cáo kiểm tra sức khoẻ của mình ra đối chiếu, nguyên mạch này lại là của một sinh viên khoa lý luận? Không được! Bổn cung không thể chấp nhận chuyện này!”

“Ngọa tào tôi mà có nguyên mạch không gian hoàn chỉnh như vậy, thì học kì sau khỏi phải lo rồi!”

“Thôi đi, đừng có mơ mộng nữa nhá, cậu thử tìm xem trong cái trường này, được mấy ai hoàn chỉnh như này?”

Dịch Gia Mộc nghe là có kết quả, nhưng chỉ nhìn thoáng qua trang web của trường rồi lại không chú ý tới nữa, cũng không biết bản thân đã trở thành đối tượng mà cả trường đang sôi nổi thảo luận lúc này.

Cậu với Tang Bắc cùng đến căng tin ăn một bữa no nê, rồi nhắn tin cho bạn học Alpha thua trận ném bóng lần trước, nhắc nhở hắn nhớ nạp thêm tiền vào thẻ ăn sắp hết, rồi đi bộ đến phòng học tiếp theo.

Dịch Gia Mộc có một chỗ mà mình hay ngồi, bình thường rất ít sẽ có người chiếm trước, nhưng không nghĩ tới hôm nay chỗ đó lại có người ngồi.

Cậu đi qua vỗ vào bả vai đối phương, vốn muốn thương lượng một chút về chuyện chỗ ngồi, kết quả người nọ vừa nhấc đầu, mới phát hiện đó hóa ra là Cố Dạ Sanh, nhìn dáng vẻ có lẽ là ngủ từ đầu buổi tới giờ.

Cố Dạ Sanh vẻ mặt nhập nhèm buồn ngủ, khiến cho nốt ruồi lệ chí nơi khoé mắt càng thêm lộ ra vẻ lười biếng mị hoặc, liếc mắt một cái thoạt nhìn có chút câu hồn, nhưng lại lộ ra một loại thâm thúy nguy hiểm nào đó, thẳng đến khi từ trong mơ hồ nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt người trước mặt, cảm giác uy hϊếp kia mới hơi tiêu tán một ít: “Bạn học nhỏ, em đến tìm tôi sao?”

Dịch Gia Mộc chỉ vào chỗ hắn đang ngồi: “Tôi tới đây học, anh giờ có thể đổi chỗ ngồi khác được không?”

“Ai ya, ngại quá.” Cố Dạ Sanh hiển nhiên chưa có ngủ đủ, cả người lười biếng ngồi trên ghế, nghe cậu nói vậy nhưng động tác cũng chỉ ngọ nguậy một chút rồi dịch sang vị trí bên cạnh mà thôi, “Em ngồi xuống đi, tôi ngủ thêm một lát.”

Dịch Gia Mộc vốn đang muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy người kia đôi mắt nhắm nghiền ngủ say như chết, không khỏi im lặng, ở bên cạnh ngồi xuống.

Khoảng cách thật sự quá gần, đến mức cậu có thể cảm nhận được hô hấp phập phồng mơ hồ nhưng vững vàng của người kia.

Cậu nhìn người nọ từ trên cao xuống, rồi từ trong ba lô lấy ra từng cuốn sách giáo khoa, thời điểm quay đầu lại vừa lúc bắt gặp ánh mắt sáng hơn cả đèn pha của Tang Bắc, khiển cậu hơi giật mình: “Sao vậy?”

Tang Bắc vừa rồi vẫn luôn không nói chuyện, tầm mắt lúc này không hề chớp lấy một cái dừng ở trên người Cố Dạ Sanh, giống như tràn ngập mấy ngôi sao lấp lánh: “Anh này, cậu biết anh này sao?”

Dịch Gia Mộc: “Hả?”

Tang Bắc chờ mong mà nhìn cậu, dùng âm thanh mà chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được hỏi: “Anh ta có phải là cái tên Cố Dạ Sanh mà mình biết không vậy.”

Nghi hoặc trong mắt Dịch Gia Mộc tăng lên vài phần: “Chắc là vậy?”

“A a a a a!” Tang Bắc không tiếng động mà thét chói tai, kích động mà quơ chân múa tay trong chốc lát, sau đó nhanh chóng lấy ra đầu cuối, thần thần bí bí cho cậu xem giao diện trên đầu cuối, “Mộc Mộc, cậu chắc là không biết nhỉ, mình gần đây đang chèo thuyền anh ta với hội trưởng Dị Nguyên Hội của trường chúng ta đó!”

Dịch Gia Mộc tầm mắt rơi xuống, vừa lúc nhìn thấy trên màn hình là ảnh chụp hai người cao gầy cùng sóng vai đi cùng với nhau, trong đó, khuôn mặt yêu nghiệt kia của Cố Dạ Sanh đập vào trong mắt cậu.

Bên cạnh là một Alpha nổi trội, lạnh lùng nghiêm túc, mà cậu không quen biết.

Bên dưới bức ảnh còn có một hàng ghi chú: Chỉ cần chúng ta đều cắn CP Thần Trách, thì cả đời đều là chị em tốt!

Ngay sau đó là phần tên cực kỳ bắt mắt: 【 nơi này chỉ dành cho chị em cùng chèo CP Thần Trách ( có thể nghịch nhưng không thể hủy ) 】.

Dịch Gia Mộc: “……”

Sao cậu cứ có cảm giác, giống như mình không cẩn thận mở ra cánh cửa thế giới vậy?

Tác giả có lời muốn nói: Dạ Thủy tiên:??? Mau thu chân đóng cửa lại.

Mộc Mộc: Đã vượt qua ~: )