Chương 4

Nếu là học sinh của học viện dị năng Sùng Tinh, có hai cái tên là không ai không biết đến.

Một là Lục Trạch Tu, còn một cái tên khác, chính là Cố Dạ Sanh.

Lục Trạch Tu là hội trưởng của Dị Nguyên Hội, là người đang nắm giữ chứng nhận Dị Nguyên Sư cấp S, là thành viên trẻ tuổi nhất tinh hệ trong hiệp hội Dị Nguyên Sư, là sự tồn tại nổi bật nhất trong mắt tất cả giáo viên cùng học sinh trong trường, hoàn mỹ không chút tì vết, là gương mặt tiêu biểu đại diện cho Sùng Tinh.

Nhưng Cố Dạ Sanh hoàn toàn trái ngược với Lục Trạch Tu, mọi người nhớ kỹ tên của hắn, chính là vì nhắc nhở chính mình mọi lúc, nhất định phải tránh xa người này.

Tính tình thất thường cùng với dị năng khiến người ta sợ hãi, sự tồn tại của hắn giống như một quả bom hẹn giờ, không ai biết khi nào sẽ đột nhiên phát nổ.

Còn nhớ rõ một năm trước, đã từng có nhóm người khiến Cố Dạ Sanh không thoải mái, cuối cùng tất cả mọi người đều bị đưa vào bệnh viện tinh hệ tiến hành điều trị tâm lý, đến nay vẫn còn một số người vẫn đang trong trạng thái điên loạn, vào khoa tâm thần liền không trở ra.

Mặc dù bất cứ ai có chút hiểu biết về sự việc đều biết nguyên nhân là gì, nhưng dị năng đặc biệt của Cố Dạ Sanh đủ để cho mọi người sinh ra sợ hãi với hắn, mà trong những người này, hiển nhiên không bao gồm Dịch Gia Mộc - người hoàn toàn không biết gì hắn.

Cố Dạ Sanh đã lâu không nghe thấy có người nói chuyện với hắn như vậy, nhìn bộ dáng ăn vạ này của cậu, mạc danh cảm thấy thú vị, cười hỏi: “Tiểu bằng hữu, tôi vừa mới cứu em, em lại muốn tôi bồi thường sao?”

Dịch Gia Mộc nói: “Nhưng đúng là bởi vì anh, tôi mới trêu chọc đến anh ta.”

Hơn nữa vừa rồi cậu vốn dĩ tránh được chiêu vừa rồi, nhưng bởi vì cái người không biết từ đâu nhảy ra đạp cửa xông vào, nhất thời thất thần, mới làm ngọn lửa kia đánh trúng túi trà sữa của cậu.

Nói một cách đơn giản, cậu không duyên cớ bị hố tới hai lần.

Cậu không cho rằng yêu cầu bồi thường có bất luận cái gì không đúng.

Cố Dạ Sanh ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, độ cao như vậy vừa lúc làm cho hai người bọn họ có thể đối mặt nhìn nhau, nghe được lời chất vấn của cậu không những không có tí chột dạ nào, ngược lại còn tỏ vẻ không có gì là đúng: “Nhưng tôi vẫn là người đã cứu em.”

Cũng không biết vì cái gì, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô hại này của cậu, tâm tình hắn liền rất tốt mà muốn cố ý trêu đùa một chút.

Lúc này sắc mặt Dịch Gia Mộc nhìn qua có chút không vui, nhưng cuối cùng vẫn chưa nói cái gì, chỉ là rầu rĩ mà đứng lên: “Đền lại cho tôi rồi hãy tính.”

Cố Dạ Sanh thấy cậu thật sự chuẩn bị cứ như vậy rời đi, duỗi tay một phen kéo cậu lại, thiếu chút nữa cười ra tiếng: “Em nói ai đền không nổi?”

Dịch Gia Mộc dùng vẻ mặt “Nói ai trong lòng người đó biết” nhìn hắn, hết thảy đều ở không nói gì.

Cố Dạ Sanh trầm mặc một lát, dưới ánh mắt của cậu nụ cười trên mặt hắn dần thu lại, đi đến trước mặt rũ mắt nhìn cậu, trầm giọng nói: “Được rồi, tôi đền cho em, em muốn bao nhiêu ly?”

Dịch Gia Mộc trên mặt không chút biểu tình nháy mắt lộ ra một mạt cười chân thành: “Hai ly, cảm ơn anh, anh thật sự là người tốt.”

(っ˘з(˘⌣˘ )

Thời điểm cậu cười rộ lên làm ngũ quan phá lệ nhu hòa, một đôi mắt sáng lấp lánh, lộ ra vẻ chân thành từ trong ra ngoài.

Nhưng biểu tình như vậy rơi vào trong mắt Cố Dạ Sanh, khiến hắn có chút thất thần.

Không biết vì sao, mạc danh có loại bị bày một đạo ảo giác.

Mặc kệ Giang Hòa An không biết sống chết ra sao trên mặt đất, hai người chậm rãi mà đi trở về tiệm trà sữa.

Phía trước vốn dĩ đang xếp một cái hàng thật dài, kết quả thời điểm nhìn thấy Cố Dạ Sanh mọi người đều sửng sốt một chút, theo bản năng mà tránh ra.

Cố Dạ Sanh chậm rãi đi tới bên cửa sổ, vừa định gọi món lại phát hiện chính mình chưa từng thứ này bao giờ, liền quay đầu lại hỏi Dịch Gia Mộc: “Em muốn vị gì?”

Dịch Gia Mộc: “Một ô long, một caramel trà sữa thêm kem, tất cả đều ba phần đường.”

Cố Dạ Sanh lặp lại những gì cậu nói cho người phục vụ, cầm theo hoá đơn khó được quy củ mà ở bên cạnh chờ lấy món.

Hai người đều cảm thấy tương tác như vậy thì vấn đề gì, nhưng mấy học sinh bên cạnh theo bản năng kéo ra khoảng cách, âm thầm cảm thấy có chút run tay.

Tình huống gì thế này? Vị tổ tông này chẳng lẽ đột nhiên muốn yêu đương sao?

Có người lén lút nhìn Dịch Gia Mộc, trong lòng tràn ngập kinh ngạc, nhịn không được liều mạng dùng đầu cuối lén chụp hai bức ảnh.

Kết quả, một cái diễn đàn bí mật chuyên bàn tán bát quái của học viện dị năng Sùng Tinh bùng nổ ——

[ Tin sốc! Tin sốc! Giáo bá hình như có Omega rồi! ]

[ Trời má, thiệt hay giả thế? Tiểu OO đáng yêu nào lại xui xẻo như vậy? ]

[ Mấy người không thấy sao, giáo bá tự mình mang theo người đi mua trà sữa đó, muốn có bao nhiêu sủng nịnh liền có bấy nhiêu! ]

[ Để tui nghỉ cái đã…… Sủng nịnh? Giáo bá mà cậu nói là cùng một người với giáo bá mà tui biết đấy chứ? ]

[ Ai có ảnh của tiểu Omega đó không, để tôi xem xem đó là tuyệt thế mỹ O như nào! ]

[ hình ảnh.jpg]

[ Omg, tiểu Omega lớn lên thật đáng yêu a! Còn ảnh khác nữa không mọi người? ]

[ không có nha tỷ muội, hai tấm ảnh này đều là mạo hiểm cả tính mạng ra mà chụp cả đấy!. ]

[ Tại sao zậy ༎ຶ‿༎ຶ ? Tôi vẫn luôn cho rằng giáo bá sẽ cùng hội trưởng ở bên nhau vậy mà, tình yêu giữa AA chẳng lẽ không thơm sao? ]

……

[ Chuyện của Cố Dạ Sanh mấy người đều dám thảo luận, quả nhiên là kỳ nghỉ mấy người đều chán sống rồi phải không. ]

[—— không, tui vẫn còn muốn sống, vậy từ giờ kết thúc đề tài này ở đây đi ——]

Dịch Gia Mộc thỏa mãn nhận lấy hai ly trà sữa đang còn nóng hầm hập, lấy ra một cái ống hút cắm vào.

Ngẩng đầu thấy vị kim chủ Cố Dạ Sanh mồm trống trơn mà đứng ở bên cạnh, thuận miệng hỏi một câu: "Anh không uống sao?”

Cố Dạ Sanh cong cong khóe miệng: “Tôi không uống thứ này.”

"Ò.” Dịch Gia Mộc cũng không nói thêm gì nữa, tự mình hút một ngụm trà sữa, vẻ mặt đầy thỏa mãn vui vẻ.

Cố Dạ Sanh thấy cậu không có để ý tới mình nữa, liền ngửi ngửi mùi trà sữa đang tràn ngập trong không khí: “Uống ngon như vậy sao?”

Dịch Gia Mộc gật đầu: “Ừm, tôi cũng là hôm qua mới lần đầu tiên uống, thực sự không tồi. Nếu anh muốn uống hiện tại còn có thể mua ly thử xem.”

“Có sẵn ở đây rồi, còn phải mua gì nữa.” Cố Dạ Sanh nói xong, liền duỗi tay đoạt lấy ly trà sữa trong tay Dịch Gia Mộc, đặt ở bên miệng không khách khí mà hút một ngụm.

Hương vị caramel đậm đặc cùng với hương thơm của sữa ngay lập tức tràn ngập trong khoang miệng.

Ừm, hương vị dường như cũng không tệ như trong tưởng tượng.

Dịch Gia Mộc trong tay đột nhiên trỗng rỗng, nhịn không được nhíu mày nhắc nhở: "Ly này là của tôi.”

Cố Dạ Sanh sửa lại: “Nhưng là tôi mua cho em.”

Dịch Gia Mộc lại sửa lại: “Đây là bồi thường.”

Cố Dạ Sanh cười như không cười mà nhìn cậu, không nói câu nào, cúi đầu hút một ngụm thật lớn, trà sữa trong ly mắt thường có thể thấy đang tụt xuống một khoảng lớn, mới nhét trở lại trong tay Dịch Gia Mộc, đến cả lệ chí nơi khóe mắt cũng lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Hắn vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy biểu tình tức giận trên mặt cậu, kết quả Dịch Gia Mộc trực tiếp đem trà sữa nhét lại trong tay hắn, ngữ điệu còn rất ghét bỏ: “Anh cầm đi, lần sau lại đền cho tôi ly khác.”

Cố Dạ Sanh nhướng mày: “Nhưng trước đó em cũng uống không ít rồi mà.”

Dịch Gia Mộc nói: “Chỉ cần uống chưa đến một nửa, làm tròn lên thì vẫn tính là một ly, đúng là bồi thường, nhưng anh lại đầu cơ trục lợi mà chiếm tiện nghi là sai, học trưởng à.”

Nghe cũng khá hợp lý.

Nếu bình thường có người nói chuyện với hắn như vậy, Cố Dạ Sanh không chừng đã sớm một chân đá người từ lâu rồi, hôm nay không biết vì sao tính tình của hắn lại tốt đến không ngờ, ngậm ống hút nheo lại đôi mắt: " Tiểu bằng hữu, em tên gì, hôm nào tôi lại đền bù cho em.”

“Khoa Lý luận năm nhất, Dịch Gia Mộc.”

-

Thời điểm Dịch Gia Mộc trở lại ký túc xá, Tang Bắc còn đang nằm ở trên giường chơi game, nghe được tiếng cửa mở đầu cũng không ngẩng đầu lên: “Cậu cuối cùng cũng về. Tôi còn tưởng cậu ở trong trường học lạc đường rồi đó, cậu mà còn không trở lại chắc tôi báo với phòng cảnh vụ mất.”

Dịch Gia Mộc đem trà sữa đặt trên bàn: “Có việc gì sao?”

Tang Bắc nháy mắt bừng nổ, đau lòng mà che che ngực, lật người dựa vào đầu giường nhìn cậu: “Cậu không coi diễn đàn của trường sao?”

Dịch Gia Mộc nghe vậy mới lấy ra máy truyền tin, phát hiện trên màn hình một dãy tin nhắn dài không thấy điểm dừng.

999+ tin nhắn làm cậu có chút lười xem qua, trực tiếp hỏi: “Làm sao vậy?”

Tang Bắc đối hắn với bộ dạng không để ý đến chuyện bên ngoài của cậu lắc lắc đầu, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích cho cậu nghe: “Trường học của chúng ta có một số tiết học không phải học chung sao? Ngày mai buổi chiều có một tiết thể chất, nhưng hệ thống xếp chúng ta cùng với khoa chiến đấu bên kia.”

Dịch Gia Mộc càng nghe càng mờ mịt: “Cho nên?”

“Cậu đúng thật là chuyện gì cũng không biết !” Tang Bắc đối với người bạn cùng phòng này cũng rất bất đắc dĩ, nhắc tới việc này nhịn không được tức giận, “Vốn dĩ loại tình huống trùng tiết này, học kỳ nào cũng sẽ có, nhưng người của khoa chiến đấu bên kia lại không hài lòng với kiểu sắp xếp này, trực tiếp nháo đến Phòng Giáo Vụ. Tuy rằng cuối cùng yêu cầu của bọn họ không được chấp nhận, nhưng đây rõ ràng chính là xem thường khoa Lý luận của chúng ta không phải sao! Có dị năng thì ghê gớm lắm à? Vừa rồi ban ủy khoa ta đã mở cuộc họp, lần này muốn chúng ta đoàn kết lại, ngày mai để cho những tên trong khoa chiến đấu kia nhìn kĩ, thực lực của khoa Lí Luận chúng ta!”

Dịch Gia Mộc nghe đến đó rốt cuộc đã hiểu được đại khái.

Tiết thể năng tương tự như tiết giáo dục thể chất trong các trường bình thường khác, trong tiết học này, khoa chiến đấu có dị năng cường hóa thể chất của mình, giống như là một học sinh thể dục mười hạng toàn năng, khoa lý luận bọn rõ ràng là yếu hơn, dưới loại tình huống bị ép buộc sắp xếp bên nhau, bọn họ tự nhiên bị coi thường.

Tang Bắc nói xong thấy cậu không hé răng, nhịn không được hỏi: “Cậu không thấy tức giận sao?”

Dịch Gia Mộc nghi hoặc: “Vì cái gì phải tức giận?”

Tang Bắc: “Đương nhiên là bởi vì bọn họ xem thường chúng ta rồi!”

Dịch Gia Mộc chớp chớp mắt: “Nhưng khoa chiến đấu rõ ràng mạnh hơn chúng ta mà.”

Tang Bắc đột nhiên nghẹn họng.

Cậu ta còn đang muốn phản bác, lại thống khổ phát hiện Dịch Gia Mộc nói đều là sự thật.

Bị nói đến không biết cãi thế nào, cậu ta một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: “Cho dù vậy thì cũng không được thua cốt khí!”

Lời này làm Dịch Gia Mộc cảm thấy tương đối tán đồng, chân thành cười với cậu ta: “Vậy, cố lên.”

Tang Bắc: “……”

Cậu ta cảm thấy mình muốn một ít thuốc trợ tim hiệu quả nhanh ngay bây giờ.

Đồng thời cũng ý thức được, người bạn cùng phòng mới này giống như có thể đem người ta chọc tức tới chết mà.

Tang Bắc còn đang trầm mặc thì Dịch Gia Mộc đã trở về vị trí của mình, đầu tiên là trả lời tin nhắn của Ngũ Thanh Tắc, sau đó đi đến ban công móc ra cái vòi hoa sen, đổ đầy dịch dinh dưỡng vào chuẩn bị tưới cho tiểu Thứ Thứ.

Đúng lúc này, máy truyền tin bỗng nhiên rung lên hai lần.

Cậu liếc mắt nhìn tin nhắn hiện lên.

【 “Dạ thần” muốn kết bạn với bạn, ghi chú: Không 】