Chương 5

Tư Dực liếc nhìn ID tài khoản của Cố Dạ Sanh, nhịn không được phun tào nói, "Cậu không thể đổi một cái nick name khác sao? Còn bày đặt Dạ thần, cũng không chê bản thân trung nhị*.”

*Giống trẩu tre ý (. ❛ ᴗ ❛.)

Cố Dạ Sanh thản nhiên nói: “Thuận tay đánh thôi, cũng lười đổi.”

Kỳ thật hắn lúc đầu muốn đặt là “Dạ Sanh”, kết quả đầu cuối xảy ra vấn đề, không chú ý liền trực tiếp đăng ký thành như này.

Lúc này nhìn vào màn hình, thấy đối phương đã đồng ý kết bạn, hắn vừa lòng mà cong cong đôi mắt, đem máy truyền tin tùy tiện ném lên sô pha.

“Tiểu khả ái của cậu cư nhiên đồng ý kết bạn?” Tư Dực nhấp một ngụm nước soda, “Ý thức phòng bị đúng là thấp mà! Đến cả một cái tên trung nhị như vậy còn không có cả ghi chú, vậy mà cũng đồng ý kết bạn cho được, nếu không, chút nữa tôi cũng phải thử mới được?”

Cố Dạ Sanh liếc hắn, ngữ điệu không chút khách khí: “Đừng có thừa nước đυ.c thả câu.”

“Này, cậu đây là bảo vệ người ta quá mức rồi đó?” Tư Dực thấy thái độ của hắn như vậy cảm thấy rất mới lạ, xoay người đối diện với Lục Trạch Tu đang ngồi bên cạnh nói, “Hội trưởng đại nhân, hai người các cậu là‘ CP Thần Trách’ đúng là khí tiết tuổi già khó giữ được a, cũng không biết trong trường phải có bao nhiêu người khóc mù mắt vì chuyện này đây. Cậu không có hành động gì với tình địch tương lai sao?”

Lục Trạch Tu thần sắc lạnh lùng, nghe vậy không nói lời nào, nhưng bốn chữ “ Cái tên dở hơi” lại hiện lên rất rõ ràng trong mắt.

Nơi này là phòng nghỉ của Dị Nguyên Hội cấp trường của học viện dị năng Sùng Tinh, chỉ có hội viên mới có quyền hạn được tiến vào. Ngày thường không mở hội nghị nào, nên cũng ít người lui tới, dần dà, nơi này trở thành nơi tụ tập của vài vị can sự thường trú.(?)

Một vài người trong Sùng Tinh Dị Nguyên Hội được rất nhiều người ủng hộ, bình thường thời điểm diễn sinh chưa bao giờ thiếu, ở trên diễn đàn của trường còn có đủ loại CP.

Trong đó, CP hội trưởng Lục Trạch Tu cùng phó hội trưởng Cố Dạ Sanh AA là tổ hợp nhân khí cao nhất, tuy rằng không ai dám trêu chọc vào Cố Dạ Sanh, nhưng điều này cũng không thể ảnh hưởng đến các fan ngấm ngầm ấn đầu cắn CP. Điều thú vị nhất chính là, thái độ của Cố Dạ Sanh đối với chuyện này cư nhiên mở một mắt nhắm một mắt, điều này càng làʍ t̠ìиɦ huống càng trở nên vi diệu hơn.

Ai cũng hoài nghi CP Thần Trách là thật, thẳng cho đến, bây giờ từ đâu xuất hiện một cái bát quái lớn như vậy.

Tư Dực ở trên diễn đàn của trường có một cái tài khoản được rất nhiều người theo dõi, hơn nữa còn nằm vùng trong mấy cái diễn đàn bát quái của trường, có thể nắm được tin tức một cách nhanh nhất.

Hôm nay đến đây, hắn vốn định tìm hai người trong cuộc trêu chọc một chút, ai biết được người này so với người kia còn lãnh đạm hơn, khiến hắn mất hết hứng thú, liền chuyển chủ đề trở về chuyện chính: “Tôi nói Cố Dạ Sanh cậu, hiện tại tài khoản đã có, vậy kế tiếp cậu định làm gì? Theo ý của cậu, Cố Tu Thành bên kia đang để mắt đến tiểu bằng hữu của cậu, một là dứt khoát nhúng tay, nhưng nếu muốn xen vào, có phải nên phái người theo dõi hay không. Thủ đoạn của Cố Tu Thành cậu rõ ràng hơn tôi nhiều, ngẫm lại kết cục của những người có quan hệ với cậu trước đây, nếu không chuẩn bị một chút, đừng làm cho vị tiểu bằng hữu này cũng phải thôi học.”

Trên thực tế lời nói của Tư Dực còn có ẩn ý khác, nếu thật sự chờ đến khi Cố Tu Thành động thủ, thôi học đã xem như là còn tốt.

Cố Dạ Sanh nâng lông mi hẹp dài : “Còn an bài người theo dõi, nhưng an bài ai? Nếu không cậu đi đi?”

Lục Trạch Tu bên cạnh gấp sách lại, đột nhiên mở miệng nói: “Cố Tu Thành bên kia, xác thật không nên lại dung túng thêm nữa.”

Tư Dực cảm thấy có chút cảm động: “Lão đại, rốt cuộc cậu cũng có ý kiến!”

Mi mắt Cố Dạ Sanh hơi rũ, lười biếng ngả người ra phía sau, cả người cứ như vậy thật sâu lâm vào giữa sô pha. Xoay người tìm một cái tư thế thoải mái, sau đó lấy một quyển sách che ở trên mặt, lười biếng nhắm mắt lại: “Tùy mấy người.”

Tư Dực nhìn Lục Trạch Tu liếc mắt một cái, bất đắc dĩ mà nhún vai.

Dị năng của Cố Dạ Sanh quá mức đặc biệt thực dễ dàng khiến người ta theo bản năng sản sinh ra sợ hãi, hơn nữa những người chỉ cần hơi thân cận với hắn lại luôn liên tiếp xảy ra chuyện, dẫn tới những học sinh khác đối với hắn càng là kính nhi viễn chi*.

*Kính nhi viễn chi (敬而远之): được dùng để thể hiện ai đó khiến người khác bên ngoài thể hiện sự kính trọng còn trên thực thế thì không muốn tiếp xúc, gần gũi.

Cố Dạ Sanh biết rất rõ ai đang ở sau lưng hắn giở trò, những người có ý đồ khıêυ khí©h hắn, đều có kết cục không mấy tốt đẹp, nhưng chỉ có Cố Tu Thành, mặc kệ hắn ta nhảy nhót như thế nào cũng đều không ra tay quá tàn nhẫn.

Nguyên nhân, rốt cuộc vẫn là do mối quan hệ bên trong của Cố gia có chút phức tạp .

Nhìn những gia tộc Dị Nguyên Sư lâu đời hiện tại, địa vị của Cố gia vẫn có đó, nếu không phải năm đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì Cố Dạ Sanh vẫn sẽ lớn lên trong sự kì vọng của toàn bộ gia tộc.

Trong nhiệm vụ đặc biệt năm đó, Cố gia đã bị ảnh hưởng rất nặng nề, cha mẹ Cố Dạ Sanh cùng lúc lâm nạn. Mắt thấy dòng chính còn chưa gượng dậy nổi, chỉ còn lại có một người thừa kế không mấy ai biết đến, chi thứ thực lực vốn đã hùng hậu tự nhiên không thể tránh khỏi sinh ra tâm tư khác.

Về việc tại sao Cố lão gia tử vẫn chưa sửa bỏ quyền kế thừa của Cố Dạ Sanh, một phần lớn nguyên nhân không phải vì ông có tình cảm gì với đứa cháu này của mình, mà đơn giản là vì dị năng độc nhất vô nhị kia của hắn.

Dị năng giả hệ tâm linh vốn thập phần khan hiếm, chưa kể đến năng lực có tính công kích tuyệt đối của Cố Dạ Sanh, phóng đại mặt tối nhất trong lòng đối thủ, mặc kệ đối với ai cũng đều cực có tính áp chế.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Cố Dạ Sanh cũng bất quá chỉ là một trong số những hậu bối được tương đối xem trọng ở Cố gia mà thôi, cho dù trong mắt Cố lão gia tử hắn xác thật là ứng cử viên sáng giá, nhưng hắn không phải là người duy nhất.

Lại nói tiếp, Cố Tu Thành tuy rằng sinh ra ở chi thứ, nhưng sau lưng lại có sản nghiệp cường đại chống đỡ, so với Cố Dạ Sanh, thiếu gia của dòng chính đang suy bại thì hắn ta càng thích hợp làm người thừa kế tương lai của gia tộc hơn. Hơn nữa, Cố Tu Thành làm người xử thế rất khôn khéo, ở giữa những người cùng thế hệ rất được Cố lão gia tử yêu thích, nếu Cố Dạ Sanh không tồn tại, rất có thể hắn ta đã là gia chủ đời kế tiếp của Cố gia .

Cố Tu Thành là một người đầy tham vọng, không bao giờ che giấu thái độ thù địch đối với Cố Dạ Sanh.

Từ khi tiến vào Sùng Tinh tới nay, phàm là người lưu lại bên người Cố Dạ Sanh thì sẽ lặng yên không một tiếng động mà từ trong tầm mắt của mọi người biến mất, hơn nữa với tính cách quái đản kia của hắn, dần dà cũng không còn ai dám đến gần. Đến nỗi hai người Lục Trạch Tu cùng Tư Dực bọn họ có thể trở thành ngoại lệ, hoàn toàn đều là dựa vào gia thế tuyệt đối hiển hách của bọn họ.

Suy cho cùng, sự tự tin của Cố Tu Thành, cũng là do ỷ vào sự sủng ái bất công của Cố lão gia tử mà thôi.

Mắt thấy Cố Dạ Sanh thực sự cứ như vậy mà ngủ, Lục Trạch Tu ngăn cản Tư Dực, kéo cậu ta ra ngoài trước khi cậu ta lại tiếp tục lải nhải.

Chờ đến khi tiếng bước chân dần dần đi xa, chung quanh cũng trở nên yên tĩnh trở lại, Cố Dạ Sanh lúc này mới cầm lấy một góc của quyển sách một lần nữa xách lên, tùy tay ném sang bên cạnh.

Âm thanh quyển sách rơi xuống đất đặc biệt rõ ràng trong không gian yên tĩnh.

Tầm mắt hắn cứ mải mê nhìn chằm chằm cái đèn chùm treo trên trần nhà trong chốc lát, mới nhớ ra chưa nói tên mình cho nhóc kia biết, lười biếng lấy ra máy truyền tin, gửi đi một cái tin nhắn.

【 Dạ thần: Tôi là Cố Dạ Sanh. 】

Một lúc sau, đối phương gửi tới một tin nhắn hồi âm.

【 Mộc Mộc: Ừm, đã đoán được. 】

Cách màn hình, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng ra khuôn mặt xinh đẹp cùng với vẻ mặt đạm mạc kia.

Khóe miệng hắn không tự chủ cong vài phần, lộ ra một mạt ý cười không rõ ý tứ.

Đúng thật là một nhóc con thú vị mà.

-

Sau khi phản hồi một cái tin nhắn, thấy đối phương bên kia lại không có phản ứng, Dịch Gia Mộc cũng liền không chút để ý thêm nữa, đăng nhập vào trang web của trường tìm kiếm lịch học của mình trong kỳ này.

Khoa Lý luận hơi khác so với những khoa khác, vì đại đa số học sinh của khoa đều là học sinh bình thường không có dị năng và một số ít học sinh sở hữu dị năng bị động, chương trình học trọng tâm vẫn là dừng ở nghiên cứu lí luận các loại, giống như thời điểm chiêu sinh lúc trước đều có một câu tuyên truyền giống nhau, tận lực bồi dưỡng nhân tài khắp nơi trong mọi lĩnh vực.

Chương trình học của năm nhất không tính là nhiều, mỗi ngày đều có vài tiết, linh ta tinh tinh mà phân bố trên bảng biểu.

Buổi sáng ngày hôm sau vẫn là một tiết lý luận nhàm chán, nhưng tâm trí của mọi người đều đang tập trung vào một thứ khác, phần lớn đều đang nghĩ đến tiết thể năng học chung với khoa chiến đấu vào chiều nay.

Buổi tối trước đó một ngày, ban ủy mới bầu ở trong nhóm lớp động viên mọi người không dưới mười lần, mục tiêu rất rõ ràng, nhất định không thể để mất mặt trước mấy tên bên đó.

Lớp trưởng của ban bọn họ tên là Vệ Lam Băng, người cũng như tên, là một Beta lạnh băng cao ngạo, cũng là một trong số ít những dị năng giả sở hữu dị năng bị động của khoa lý luận. Lúc này phát huy chức năng của một lớp trưởng, trực tiếp gửi một cái luận văn dài 3000 chữ để giải thích về tầm quan trọng của chuyện lần này, thái độ rất quyết tâm, cũng không biết đến cuối cùng có mấy người thật sự nghiêm túc xem qua.

Dù sao cũng là tân sinh, nhiệt huyết có thừa, khi Dịch Gia Mộc đến sân huấn luyện, còn mười phút nữa mới bắt đầu tiết học, nhưng lại phát hiện tất cả mọi người đã tập hợp xong, đội hình còn rất chỉnh tề.

Nhìn sang bên cạnh, khoa chiến đấu lại không có vẻ gì là để bụng, thẳng đến khi chuông vào học vang lên, còn có người lục tục kêu “Báo cáo”.

Những người đến đúng giờ theo khẩu lệnh của lão sư chạy quanh sân năm vòng, còn những người đến muộn lại chạy thêm năm vòng.

Sau khi toàn bộ kết thúc, nội dung chính của tiết thể năng chính thức bắt đầu, nội dung rất đơn giản, chính là huấn luyện ném bóng.

Loại bóng này chỉ có duy nhất ở Sùng Tinh, làm từ kim loại cực hiếm, bên ngoài phủ một lớp da mềm, đến lúc đó đứng ở trên vạch ném bóng là được.

Trước đó một ngày, hai bên ở trên diễn đàn của trường đã đánh nhau vài hiệp, trong lòng mỗi người đều là hoả khí, không ai nhường ai, Dịch Gia Mộc không chút để ý mà cùng Tang Bắc một đi một về phía mà ném bóng, chỉ thấy một học sinh của khoa chiến đấu bên kia đi tới, trực tiếp tìm tới Vệ Lam Băng: “Nghe nói các ngươi rất tự tin nhỉ, nếu cảm thấy học chung với bên này không có vấn đề, thì có muốn tỉ thí một chút hay không?”

Mùi thuốc súng nồng nặc bay lên, những người khác cũng sôi nổi nhìn qua.

“Muốn tỉ thí thế nào?” Vệ Lam Băng như cũ là thái độ lạnh băng kia, đặt ở tình huống như vậy không khỏi có chút khó xử.

Học sinh của khoa chiến đấu thấy phản ứng của cậu ta như vậy cười lạnh lên một tiếng: “Rất đơn giản, sử dụng luôn nội dung của tiết học này, bọn ta cũng không yêu cầu các người ném rất xa, chỉ cần có một người trụ được đến cuối, vậy bọn ta liền thua.”

Vệ Lam Băng: "Quy tắc cụ thể?”

Đối phương nở nụ cười: “Tôi đã nói rồi, chẳng qua là thi ném bóng ai xa hơn mà thôi, một chọi một, thể lực không đủ liền có thể thay người.”

Vệ Lam Băng nhìn đồng học trong lớp, những người khác cũng sôi nổi phản ứng: “Tỉ thí với bọn họ, có gì mà phải sợ!”

Kiểu huấn luyện ném này nhằm xác định độ bền của tay, nghe thấy quy tắc như vậy tựa hồ không có gì khó khăn, nhưng là chờ đến khi chính thức thực hiện, rốt cuộc cũng có người nhận ra vấn đề.

Khoa chiến đấu trên cơ bản đều có năng lực tự cường hóa cơ thể, có thể cường hóa cho tứ chi, có trực tiếp cường hóa thành hình thú, cũng có dùng vật liệu đặc biệt chế tạo một cánh tay, thực hiển nhiên, bọn họ ném bóng khoảng cách xa gấp mấy lần so với học sinh của khoa Lí Luận.

Nếu là một chọi một bình thường, là hai người thể lực không sai biệt lắm đứng ở một vị trí nhất định mà ném bóng, chính là tại đây loại ném bóng mà khoảng cách rõ ràng muốn xa gấp mấy lần thậm chí gấp mười lần, mọi người trong khoa lý luận chỉ là chạy đi nhặt bóng đem về cho bạn học ném, cũng đã hao phí rất nhiều thể lực.

Sau khi phát hiện ra cái rập của đối phương, khoa lý luận bên này cũng thực nhanh có một số điều chỉnh.

Dù sao bọn họ chỉ cần có người kiên trì đến hết tiết là được, dứt khoát sắp xếp một người người đi chuyên môn phụ trách nhặt bóng, để người ném có thể duy trì thể lực.

Nhưng cho dù có như thế này, bởi vì khoảng cách ném bóng thật sự quá xa, những người chịu trách nhiệm nhặt bóng sau khi chạy vài vòng thể lực cũng chống đỡ hết nổi, lục tục bị loại trừ.

Ngay sau đó, bên kia cũng có người bắt đầu rời khỏi.

Người của khoa chiến đấu bên kia cũng bắt đầu ồn ào: “Học sinh của khoa Lí Luận, trước đây không phải rất hung dữ sao, như thế này liền không chịu nổi rồi ư? Đều rất quý giá a!”

Tang Bắc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không phản bác được, càng thêm phát điên: “A a a, bọn họ sao lại có thể như vậy!”

Dịch Gia Mộc dựa vào lan can của sân huấn luyện, ánh mắt trống rỗng rơi vào khung cảnh chiến đấu hừng hực khí thế kia, suy nghĩ của cậu hiển nhiên không đặt tại đó, cậu chỉ cảm thấy mơ hồ có chút mệt mỏi cùng buồn ngủ.

Đúng lúc này, có người bỗng nhiên hô một tiếng tên của cậu: “Dịch Gia Mộc, đến phiên cậu nhặt bóng.”

Trong bất tri bất giác, bởi vì thể lực đã chống đỡ hết nổi nhân số trong lớp bị loại trừ đã chiếm gần 90%, nhưng mà lúc này thời gian vẫn còn hơn một nửa mới hết tiết.

Dịch Gia Mộc nghe được âm thanh lúc này mới phục hồi lại tinh thần, nhìn thoáng qua các bạn học khí thế đã suy giảm, mơ mơ màng màng xoa xoa tóc: “A.”

Tác giả có lời muốn nói: Trang bức tìm tôi, tôi siêu hung dữ nha.