Chương 3

Khi Dịch Gia Mộc ôm ba lô đi vào ký túc xá, bạn cùng phòng mới của cậu còn đang thu thập đồ đạc, nghe tiếng động liền ngẩng đầu, rất nhiệt tình mà chào hỏi: “Xin chào, tôi tên Tang Bắc, về sau mong được chiếu cố nhiều hơn!”

Kí túc xá ở Sùng Tinh là hai người một phòng, Tang Bắc cùng cậu giống nhau đều là Omega, không có thức tỉnh dị năng, là bạn học cùng trong khoa Lý luận.

Dịch Gia Mộc cũng đơn giản mà giới thiệu một chút về mình, không nhanh không chậm đem vòng cổ trên cổ tháo xuống.

Hiện tại đã qua cái thời đại phải tay xách nách mang đem theo hành lý, cái vòng cổ này tuy nhỏ nhưng thực ra là một cái không gian chứa đồ, có sức chứa khổng lồ, một hồi liền lấy ra vài cái rương.

Tang Bắc ở bên cạnh xem đến có chút hâm mộ: “Cái không gian này cũng thật lớn, cũng thật đẹp, cậu mua ở đâu vậy?”

Dịch Gia Mộc nghiêm túc mà xếp lại quần áo của mình, nghe tiếng đáp lời, đầu cũng không nâng: “Không biết, là anh trai đưa cho.”

Cậu có một anh trai, đáng tiếc bởi vì người anh này bận quá nhiều việc, cậu cũng không nhớ rõ có bao lâu rồi chưa gặp, nhưng cậu vẫn thật sự rất nhớ.

Bộ dáng Dịch Gia Mộc thu thập đồ vật có vẻ rất nhàn nhã, tỉ mỉ mà đem một bộ quần áo xếp vào trong tủ, sau đó lại thong thả ung dung mà bắt đầu với bộ tiếp theo.

Làn da cậu vốn trắng nõn sạch sẽ, ánh sáng lấp lánh xuyên thấu qua song cửa sổ rơi xuống trên người cậu, mạ lên một tầng sáng như có như không, cộng thêm một đầu tóc tóc màu bạch ngân kia nữa, khiến cả người cậu giống như búp bê sứ được chạm khắc tinh xảo, lười biếng nhưng độc đáo.

Tang Bắc lần đầu tiên nhìn một Omega khác đến ngây người, tại chỗ ngơ ngác mà đứng đó một lúc lâu, sau đó mới nhớ tới: “Tôi giúp cậu thu thập!”

Dịch Gia Mộc theo bản năng muốn nói “Không cần”, nhưng lời nói còn chưa nói ra, người bên cạnh đã xông vào giúp cậu.

Mắt cậu chậm rãi chớp chớp, đối với vị bạn cùng phòng này trong lòng sinh ra cái đánh giá thứ nhất: Người này đúng là vô cùng nhiệt tình.

Tang Bắc một bên giúp cậu thu thập, một bên không chút để ý hỏi: “Cậu cũng là chủ động ghi danh vào Sùng Tinh sao?”

Dịch Gia Mộc: "Ừm, người trong nhà muốn tôi tới học, tôi liền ghi danh.”

“Như vậy a.” Tang Bắc gật gật đầu, “Lấy vị trí trước mắt của Liên Hiệp Quốc hiện nay, có thể tham gia các ngành liên quan đến dị năng quả thực tốt hơn so với những ngành khác. Thế nhưng khoa Lý luận của Sùng Tinh cũng không phải là dễ vào, mấy trăm vạn người dành nhau một cái danh ngạch, cậu cư nhiên nói thi cái liền đậu, thật lợi hại!”

Dịch Gia Mộc dựa theo logic của cậu ta cũng khách khí nói: “Vậy cậu cũng lợi hại.”

“Tôi mới không lợi hại, vì khảo thí chiêu sinh năm nay, tôi cũng đã phải chuẩn bị tốt trước đó mấy năm ròi.” Tang Bắc nói, ngữ điệu không khỏi có chút thương cảm, “Tôi từ nhỏ đã rất hâm mộ các Dị Nguyên Sư, nằm mơ đều muốn trở thành thành viên của hiệp hội Dị Nguyên Sư. Nhưng lại không thức tỉnh dị năng, nên cũng chỉ có thể vào khoa lý luận cho đỡ thèm.”

Nói xong, ngữ điệu của cậu ta nháy mắt vui sướиɠ trở lại: “Thật may là ông trời không phụ lòng người, cuối cùng tôi cũng thi đậu! Không có dị năng thì không có dị năng, sau khi tốt nghiệp có thể làm việc trong lĩnh vực dị năng thì tôi cũng đã mãn nguyện rồi!”

Nghe đến đó, Dịch Gia Mộc rất là phối hợp mà "Ừm” một tiếng, đồng thời ở trong lòng lại âm thầm bổ sung thêm một cái đánh giá: Cậu ta cũng là một người vô cùng nói nhiều.

Hai người cùng nhau thu thập, hiệu suất cũng nhanh hơn rất nhiều, trong nháy mắt liền đem một đống đồ vật Dịch Gia Mộc mang đến toàn bộ xử lý sạch sẽ.

Mấy thứ này đều là khi vừa ra đến trước cửa ông nội đưa cho cậu, lúc ấy Dịch Gia Mộc không thèm nhìn một cái liền trực tiếp nhét vào không gian chứa đồ, lúc này vừa thu thập xong, mới phát hiện đồ dùng hằng ngày cái gì cần cũng đều có.

Tang Bắc đang chuẩn bị công thành lui thân, vừa quay đầu lại nhìn đến Dịch Gia Mộc lại ngồi xổm xuống mở ra ba lô.

Kỳ thật từ lúc Dịch Gia Mộc vào cửa cậu ta đã để ý tới rồi, rõ ràng đã có một cái không gian trữ vật cao cấp, nhưng sau lưng lại đeo thêm một cái ba lô, không biết bên trong cất giấu bảo bối gì.

Tang Bắc trong mắt không khỏi nhiều thêm một tia tò mò.

Sau đó, liền thấy Dịch Gia Mộc từ bên trong móc ra một chậu cây.

Sau khi Tang Bắc thấy rõ thứ cậu đem ra là gì không khỏi ngạnh một chút: “Đây là…… Xương rồng?”

Dịch Gia Mộc thật cẩn thận mà đem chậu cây đặt trên bệ cửa sổ, quay đầu lại hơi hơi mỉm cười: “Ừm, nó tên Thứ Thứ.”

Tầm mắt cậu cứ như vậy sáng ngời nhìn qua, trong đôi mắt hạnh màu nâu nhạt tựa hồ mang theo chút chờ mong.

Tang Bắc bị nhìn đến có chút bối rối, chần chờ một lát, cố gắng kéo lên một nụ cười hướng tới vật nhỏ trong chậu cây vẫy vẫy tay: “Này, về sau mong được chỉ giáo nhiều hơn, Thứ Thứ.”

-

Học viện dị năng Sùng Tinh ngày khai giảng đầu tiên, chủ yếu là báo cáo và đăng ký, ngày hôm sau các tân sinh mới chính thức tập hợp.

Dịch Gia Mộc cùng Tang Bắc là bạn học cùng lớp, sau khi nhận được thông báo liền cùng đi đến phòng học đã được chỉ định tham gia buổi học đầu tiên.

Kì thật, buổi học đầu tiên này cũng không có nội dung gì quan trọng, cơ bản là để học sinh giao lưu quen biết nhau, sau đó lại tượng trưng mà tuyển mấy cái ban cán sự, thế là kết thúc.

Toàn bộ hành trình Dịch Gia Mộc không có chút gì gọi là hứng thú, liền nâng đầu phát ngốc thất thần cả buổi, thật vất vả chờ đến khi kết thúc, lúc này mới mơ màng mà đứng lên: “Tôi đi OG đây.”

OG là tiệm trà sữa nằm ở khuôn viên phía Tây trường, ngày hôm qua thời điểm tới ăn cơm Tang Bắc dẫn cậu đi uống thử một lần, cậu liền nghiện luôn.

Tang Bắc lười biếng không muốn đi, nghe vậy cũng không khách khí nói: “Nếu cậu đi, vậy mang về giúp tôi một ly nha! Vị ô long nha, tui yêu cậu nhiều!”

Dịch Gia Mộc thái độ xử sự từ trước đến nay đều tùy ý, nhưng loại chuyện thuận tay này đương nhiên không có lí nào cự tuyệt được, chậm rì rì mà đi đến OG mua trà sữa, lại bắt đầu chậm rì rì mà đi trở về.

Cậu bình thường tuy có chút lười biếng thật, nhưng nếu có việc nào đó cậu thật sự muốn làm thì cậu sẽ làm.

Nghe nói nếu không đi chuyển quá lâu, thì sẽ béo lên.

Suy nghĩ chuyện này rồi đến chuyện khác, bước đi của cậu trước sau vẫn duy trì đồng dạng tần suất, đúng lúc này máy truyền tin vang lên, cúi đầu thấy được trên đó ghi chú “Ngũ Thanh Tắc”, mới nhớ tới đối phương hình như đã nói sau khi xong việc sẽ tới tìm cậu.

Dịch Gia Mộc đang chuẩn bị nghe máy, không chú ý trước mặt đột nhiên lòi đâu ra một người, vậy nên hai người trực tiếp va vào nhau.

Văn kiện tức khắc rơi rụng đầy đất.

Dịch Gia Mộc vững vàng mà cầm hai ly trà sữa trên tay, hơi hơi hé miệng: “A, thực xin lỗi.”

Hai người va vào nhau, tuy rằng không biết là đã va vào người nào, nhưng xin lỗi trước thường có thể tránh cho rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Cậu sợ phiền toái.

Đối phương tính tình hình như cũng rất tốt, đối với lời xin lỗi của cậu liền nói vài câu “Không sao đâu”, nhưng nhìn đến văn kiện đang rơi đầy đất, vẻ mặt có chút buồn rầu, nhìn Dịch Gia Mộc hỏi: “Cái kia, tiểu học đệ, số văn kiện thật sự quá nhiều, có thể phiền cậu giúp tôi đưa đến tòa nhà G được không?”

Dịch Gia Mộc qua loa đồng ý: “Được.”

Cách đó không xa, có hai người đang đứng trên hành lang lầu ba của tòa nhà dạy học, chứng kiến hết một màn trước mặt.

Tư Dực liếc nhìn Cố Dạ Sanh bên cạnh, nhếch khóe miệng lên cười: “Này, đó không phải tiểu học đệ hôm qua cậu thương hương tiếc ngọc đây sao?”

Đôi mắt hẹp dài của Cố Dạ Sanh hơi hơi nheo lại, ngữ điệu mang theo một chút mỉa mai: “Cứ mở miệng là tôi thương hương tiếc ngọc này nọ, vậy sao cậu lại ở đây?."

Nói xong, tầm mắt hắn cứ như vậy lẳng lặng dừng lại ở trên thân ảnh mảnh khảnh kia.

Thị lực của hắn rất tốt, cho dù khoảng cách khá xa, như cũ có thể rõ ràng mà nhìn đến sườn mặt tinh xảo kia đang có chút ngái ngủ, cùng với bộ dáng đi theo sau một chồng tài liệu lớn của cậu, thật có chút đáng yêu.

Đại khái là bởi vì hôm qua bị gợi lên hứng thú, hắn rõ ràng ngày thường ghét nhất loại học sinh ngoan như vậy, nhưng lúc này lại là nhịn không được nhìn nhiều thêm hai lần.

Tư Dực khẽ huýt sáo: “Vốn đang muốn nhắc nhở cậu một câu, nhưng nếu không phải đào hoa của cậu, vậy thì quên đi.”

Ngữ điệu này rõ ràng là đang muốn gợi hứng thú của hắn.

Bộ dáng Cố Dạ Sanh từ trước đến nay đều lười phản ứng đến mấy lời nói này, nhưng lúc này mơ hồ cảm thấy trong đó có ẩn ý, dựa vào lan can lười biếng mà nhìn lại, khóe miệng gợi lên một vòng cung bệnh hoạn: “Nếu cậu muốn trải nghiệm dị năng trị thương, tôi có thể giúp cậu một chút.”

“Không cần, tôi không muốn thử, năng lực này của cậu vẫn là giữ lại cho chính mình dùng đi.” Tư Dực đối với loại bằng hữu một lời không hợp liền có hành vi uy hϊếp ác liệt này của mình cảm thấy rất là ai oán, chỉ chỉ bóng dáng đã đi ra xa kia, “Cậu thật sự không nhớ rõ người này? Khoa Nguyên tố - Giang Hòa An, ngày thường cùng Cố Tu Thành qua lại khá thân thiết đó.”

Nghe được cái tên Cố Tu Thành này, áp suất không khí xung quanh rõ ràng thấp xuống.

Tư Dực liếc mắt đánh giá thần sắc Cố Dạ Sanh một cái, toàn bộ ngữ điệu rất có hứng thú mà kéo dài: “Cậu nói xem, tiểu bằng hữu là bị theo dõi, hay thật sự chỉ là trùng hợp?”

-

Dịch Gia Mộc đi theo phía sau, thỉnh thoảng cứ nhìn vào ly trà sữa đang treo ở đầu ngón tay, vẻ mặt có chút mất tập trung.

Mãi cho đến khi bị đưa vào một phòng học trống, cậu mới nhìn xung quanh: “Học trưởng, chúng ta đi nhầm rồi sao?”

Giang Hòa An ôn nhu cười: “Không đi nhầm, tiểu học đệ vất vả rồi, đặt ở trên bàn là được.”

Dịch Gia Mộc đem văn kiện đặt lên bàn: “Vậy tôi về trước.”

Vừa mới dứt lời, liền nghe được cửa phía sau bỗng nhiên bị người đóng lại.

Dịch Gia Mộc hậu tri hậu giác, rốt cuộc nhận ra, không khí tựa hồ có chút không đúng lắm.

Bây giờ nghĩ lại, người này là cố ý dụ cậu tới đây.

Cậu ngẩng đầu nhìn người trước mặt, nghi hoặc hỏi: “Học trưởng, tôi nơi nào đã đắc tội tới anh sao?”

Đôi mắt màu nâu nhạt thanh triệt, cùng với bộ dáng vô hại mờ mịt.

Đây rõ ràng không phải phản ứng của một học sinh đột nhiên bị uy hϊếp nên có, ánh mắt của cậu làm Giang Hòa An hơi hơi ngẩn ra, sau một lúc lâu mới thu hồi lại tâm tư không đành lòng, ngữ khí lại lần nữa trở nên cứng rắn: “Không đắc tội tới ai, trong lòng cậu chẳng lẽ không rõ sao? Tôi khuyên cậu tốt nhất nên thành thật, cậu cùng Cố Dạ Sanh có quan hệ gì?”

Dịch Gia Mộc càng nghe càng mơ hồ: “Cố Dạ Sanh là ai?”

“Còn ở nơi này giả ngu đúng không?”Sắc mặt Giang Hòa An chùng xuống, lòng bàn tay phải bắt đầu mơ hồ xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ thẫm, từng bước tiến về phía cậu, “Cố Dạ Sanh không phải là loại người sẽ dễ dàng hạ thủ lưu tình đối với một tân sinh, nếu cậu không quen biết hắn, vậy sao hắn có thể dễ dàng thả câu ra khỏi kho hàng kia? Tôi khuyên cậu vẫn nên thành thật chút, bằng không, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp như vậy có thêm vài vết sẹo, thật sự quá đáng tiếc.”

Dịch Gia Mộc nhìn hắn ta đến gần, biểu tình trên mặt vẫn như cũ.

Loại lửa màu đỏ thẫm này, đặt ở trong dị năng giả hệ hỏa, thì cũng là đứng thứ nhất từ dưới lên trên.

Nhưng có một chút cậu thật ra nghe hiểu, Cố Dạ Sanh, hình như là người ngày hôm qua ở trong kho hàng đã chạm vào cậu, hình như là cái tên Alpha lớn lên đặc biệt yêu nghiệt kia thì phải.

Giang Hòa An thấy cậu không có phản ứng, chỉ cho là cậu đã bị dọa đến choáng váng, đem ngọn lửa trong tay thưởng thức hai cái, rồi cười lạnh ném mạnh về phía cậu.

Không có tiếng kêu thảm thiết như dự đoán, chỉ nghe thấy “Phanh” mà một tiếng, cửa phòng bị người từ bên ngoài một chân đá văng.

Cố Dạ Sanh đi vào phòng học, liếc mắt thoáng nhìn thần thái kiêu ngạo của Giang Hòa An, khóe miệng gợi lên một độ cung sung sướиɠ: “Yo, tìm được ngươi rồi.”

Nhưng Giang Hòa An hiển nhiên không vui nổi, vừa nhìn thấy người tới là ai, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, người cũng run lên bần bật.

Cố Dạ Sanh nhìn bộ dạng như thấy quỷ của hắn ta, nhịn không được cười ra tiếng: “Còn chưa có bắt đầu, cậu cũng đâu cần thái quá như vậy đâu.”

Giang Hòa An nhanh chóng phản ứng lại, xoay người phải chạy.

Nhưng , chưa đi được hai bước, hắn tựa hồ bị một loại gì đó cực độ sợ hãi bao phủ, gắt gao ôm chặt lấy đầu, một chút một chút cuộn tròn ở trên mặt đất.

Trước mắt hắn không hề dự đoán chụp xuống một tầng miếng vải đen.

Trong đầu hắn mơ hồ xuất hiện bóng dáng của một con nhện, chất lỏng sền sệt lây dính bên người, trong bóng tối một đôi mắt không hề chớp mà nhìn hắn, hàm răng dữ tợn chậm rãi mở ra, lộ ra tuyến độc đỏ như máu .

Giang Hòa An: “Đừng tới đây…… Đừng tới đây! Đừng! A ——!”

Tiếng kêu thảm thiết vang tận mây xanh.

Con ngươi màu xanh băng của Cố Dạ Sanh trong nháy mắt có chút trầm xuống, lệ chí yêu diễm nơi khoé mắt lộ ra vẻ đầy bệnh hoạn, hiển nhiên rất là hưởng thụ bộ dáng vặn vẹo của hắn ta: “Chó của Cố Tu Thành, đến bây giờ vẫn chưa học được cách cụp đuôi làm người sao?”

Giang Hòa An hiển nhiên đã không còn nghe được những gì hắn nói, khuôn mặt trắng bệch ngăn không được mà chảy ra tầng tầng mồ hôi lạnh, đôi tay ở không trung như muốn tìm kiếm gì đó, nhưng cũng chỉ có thể tuyệt vọng làm móng tay đâm vào lòng bàn tay, trong bất tri bất giác tạo ra vết máu thâm thúy, huyết sắc hỗn độn.

Ngay tại thời điểm hắn bị nỗi sợ hãi chi phối đến ngạt thở, áp bách trong cơ thể bỗng buông lỏng, những hình ảnh trong đầu giống như luyện ngục bắt đầu từng cái tan đi.

Cho dù lại lần nữa cảm nhận được ánh sáng xung quanh, nhưng vừa mới trải qua vô tận vực sâu, như cũ làm hắn chặt chẽ nhớ kỹ cảm giác tuyệt vọng thấu xương kia.

Giang Hòa An cứ như vậy mà cuộn tròn trên mặt đất thật lâu, cơ thể run rẩy, ngay cả sức lực để đứng lên cũng không có.

Cố Dạ Sanh nhìn hắn ta như vậy một lúc liền cảm thấy buồn chán, không chút hứng thú mà lười phản ứng, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Dịch Gia Mộc.

Trong mắt hắn, là một bóng người ủ rũ đang ngồi xổm trên mặt đất.

Cố Dạ Sanh cho rằng cậu là bị dọa sợ rồi, nghĩ đến tiểu bằng hữu này dù sao cũng là vì hắn nên bị liên lụy, hiếm khi có chút lương tâm mà chuẩn bị an ủi cậu hai câu, nhưng khi đến gần mới phát hiện không phải như hắn nghĩ.

Mặc dù Dịch Gia Mộc đang ngồi xổm ở đó, nhưng trong đôi mắt sáng ngời của cậu lại không có vẻ gì là sợ hãi, cái nhíu mày này càng lộ ra vẻ không vui nhiều hơn.

Cố Dạ Sanh mạc danh nổi lên hứng thú, cũng đi qua ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, khiêm tốn hỏi: “Em ngồi xổm ở chỗ này làm gì?”

Dịch Gia Mộc nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đem cái bao bị lủng một lỗ lớn giơ lên, vẻ mặt rầu rĩ, ngữ điệu có chút ủy khuất: “Trà sữa của tôi rơi rồi.”ʕ´• ᴥ•̥`ʔ

Mười tinh tệ một ly, rất đắt đó.

Trầm mặc một lát, cậu duỗi tay kéo lấy ống tay áo của Cố Dạ Sanh: “Anh mau trả tiền lại cho tôi.”

Tác giả có lời muốn nói: Cố Dạ Sanh:??? Đây là muốn ăn vạ?