Chương 3-3: Ngồi lên đùi anh trai, được anh trai đút cơm

"Không được." Lạc Dĩ Tạ cự tuyệt rõ ràng đồng thời nâng nâng tay: "Yểu Yểu của anh sao lại nhẹ như vậy. Thế này không được. Em phải ăn nhiều một chút."

"Em đã ăn rất nhiều rồi." Hạ Yểu bị ôm ra khỏi phòng bất mãn phản bác lại. Sau đó, cậu thẹn thùng vùi mặt trong lòng Lạc Dĩ Tạ, cậu cảm thấy bản thân không phải là con nít nữa bị hắn ôm như vậy đi ăn cơm rất ngượng ngùng, hơn nữa trong nhà còn có nhiều người hầu như vậy.

"Ngoan."

Biết Hạ Yểu thẹn thùng, Lạc Dĩ Tạ cũng không nhiều lời mà tiếp tục ôm cậu đi, trong nhà ăn lúc này đã không còn ai, Lạc Dĩ Tạ đem chú đà điểu nhỏ trong lòng nâng ra: "Đừng sợ, anh đã cho đám giúp việc rời khỏi rồi."

"Thật sao?" Hạ Yểu từ trong lòng hắn chui ra, nhìn xung quanh một vòng mới tin tưởng không còn ai, cậu liền hài lòng nhưng ngay sau đó lại bất mãn đẩy đẩy hắn: "Anh ơi, em muốn tự mình ngồi."

Nhưng lực đạo của Hạ Yểu đối với hắn chỉ như mèo con đang làm nũng, Lạc Dĩ Tạ không đau tí nào mà lại sợ làm cậu ngã xuống, vội vàng nắm lấy tay cậu: "Đừng lộn xộn, coi chừng ngã."

"Vâng." Hạ Yểu sợ đau không dám nhúc nhích nhưng nghĩ đến anh trai còn muốn đút cơm cho cậu, khuôn mặt trắng nõn dần phiếm hồng, Hạ Yểu ngập ngừng nói: "Yểu Yểu muốn tự mình ăn."

"Không được." Tính cách của hắn xưa nay cường thế, huống chi là Lạc Dĩ Tạ đến từ mạt thế. Hắn có thể đồng ý mọi chuyện với cậu nhưng hắn không muốn Hạ Yểu rời xa cậu, cho dù cậu muốn tự ăn cũng không được, hắn phải khiến Yểu Yểu lệ thuộc vào hắn.

Bàn tay thon dài cầm chén nhỏ đặt trên bàn lên, bên trong là cháo thịt nạc khoai mỡ dưỡng dạ dày. Cơ thể của Hạ Yểu thật sự quá kém, chỉ có thể từ từ điều dưỡng.

Lạc Dĩ Tạ đút xong nửa chén, Hạ Yểu lại không chịu ăn tiếp khiến cho hắn cảm thấy đau đầu chỉ có thể nhỏ giọng dỗ dành: "Yểu Yểu ăn thêm một chút nữa nha."

"Không muốn đâu." Hạ Yểu một ngày ba bữa đều uống cháo, cậu đã sớm ngán tới tận họng không muốn ăn tiếp nữa: "Miệng của Yểu Yểu đều nhạt rồi, Yểu Yểu không muốn ăn cháo nữa đâu!" Nói xong còn nổi lên tính trẻ con trực tiếp đem đầu vùi vào lòng Lạc Dĩ Tạ, quay ót ra thể hiện bản thân đang bất mãn.

"Được được được, chúng ta không ăn nữa." Lạc Dĩ Tạ vội vàng xoa xoa đầu Hạ Yểu "Hôm nay anh cho đầu bếp chuẩn bị bánh ngọt cho em, tối nay bác sĩ Cố đến tái khám chúng ta liền ăn có được không?"

Vừa nghe ba chữ bác sĩ Cố, cơ thể của Hạ Yểu theo bản năng run lên một cái, cậu không muốn gặp ông bác sĩ đã chích thuốc cậu nữa đâu. Nhưng mà không thể không gặp, hơn nữa còn có bánh ngọt nhỏ dụ hoặc, Hạ Yểu không cam lòng trả giá: "Em muốn ăn trước một cái."

"Được, ăn trước một cái rồi lát nữa bác sĩ Cố bảo gì em cũng phải nghe theo được không?" Sớm đoán được suy nghĩ trong lòng cậu nhưng Lạc Dĩ Tạ không ngại chiều theo. Thế nhưng nếu liên quan đến sức khỏe thì hắn vẫn muốn nghe theo lời khuyên của bác sĩ.

"Vâng anh trai."

...........

"Tốt rồi, hôm nay không cần truyền nước nữa." Bác sĩ Cố kiểm tra đơn giản cho Hạ Yểu xong, thu thập dụng cụ rồi dặn dò: "Nhưng cơ thể của cậu ấy vẫn còn yếu, nên mấy ngày tới đừng nên ăn uống bậy bạ, tốt nhất là ăn cháo dưỡng người."

"Biết rồi." Lạc Dĩ Tạ vẫn luôn ôm Hạ Yểu gật gật đầu, thuận tay sửa sang tóc Hạ Yểu mà Yểu Yểu đáng thương vừa nghe vẫn phải tiếp tục ăn cháo càng thêm ủy khuất: "Sao lại như vậy, Yểu Yểu không muốn ăn cháo nữa đâu."

"Đúng vậy." Bác sĩ Cố thu thập đồ đạc xong cười đáp lời Hạ Yểu, nhìn vẻ mặt ủy khuất của cậu mà nổi tâm tư trêu đùa: "Nếu như cậu cảm thấy ăn cháo không tốt thì để tôi chích thuốc cho cậu ha?"

"Không, không muốn đâu!" Hạ Yểu vừa uống xong chén thuốc bắc vội vàng lắc đầu tìm đến người làm chủ cho mình, cậu chạy đến bên người Lạc Dĩ Tạ, che hai tai hắn lại: "Anh đừng nghe ông ta nói linh tinh, Yểu Yểu thích ăn cháo nhất."

Như là để tăng thêm độ đáng tin, Hạ Yểu còn khẩn trương bổ sung thêm: "Thích nhất luôn!"

Hai tai Lạc Dĩ Tạ bị Hạ Yểu che lấy, đáy mắt tràn đầy ý cười: "Được, vậy Yểu Yểu của chúng ta phải ngoan ngoãn uống cháo nha."

"Vâng."

"Chậc chậc chậc." Bác sĩ Cố vẫn nhìn họ lắc lắc đầu, trong lòng thầm nhủ, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn a. Nhưng ánh mắt lại không chút di chuyển, bát quát nhìn về phía hai người lại bị nhẹ nhàng trừng lại. Bác sĩ Cố vội dời mắt, tăng tốc đồ thu dọn nhanh chóng rời khỏi. Khi ông sắp đến cửa, giọng cả Lạc Dĩ Tạ lại vang lên.

"Hiện tại em ấy có thể tắm rửa chưa?"

"Có thể, chỉ cần không bị cảm lạnh là được." Nói xong bác sĩ Cố được quản gia mời ra khỏi phòng, ông càng thêm cảm thán trong lòng.

Mà lúc này bên trong biệt thự chỉ còn Lạc Dĩ Tạ đang ôm Hạ Yểu, ngón tay thon dài ung dung thưởng thức sợi tóc mềm mại của cậu: "Yểu Yểu hôm nay thật ngoan."

"Thật sao?" Hạ Yểu được khen, đôi mắt lập tức sáng ngời sau đó nghiêng nghiêng đầu, nở nụ cười ngọt ngào với Lạc Dĩ Tạ "Vậy, vậy Yểu Yểu muốn ăn hai cái bánh ngọt có được không?"