Chương 3-2: Không thể giống như đám Alpha kia đánh dấu Yểu Yểu

Hành động của cậu làm cho ánh mắt của Lạc Dĩ Tạ càng thêm tối lại, hắn gắt gao nhìn vào nơi tay cậu đang che lại, đầu lưỡi khẽ quét qua răng nanh. Ở tận thế ngây người mười năm, trải qua chín năm không có Hạ Yểu ở cạnh, năm năm nhớ thương nên hắn càng hiểu rõ sau cổ của cậu quan trọng như thế nào. Nhưng hiện tại Yểu Yểu lại chưa biết đến điều đó, hơn nữa hắn không thể giống như đám Alpha kia đánh dấu Yểu Yểu của hắn.

Nhận thức được điều này, Lạc Dĩ Tạ càng thêm bất mãn, hắn hạ mắt xuống. Trong lòng có loai cảm xúc hung ác đang cuồn cuộn dâng lên. Nhưng vẻ mặt hắn vẫn không chút thay đổi, hắn thật sự muốn hoàn toàn độc chiếm Hạ Yểu hoặc dùng biện pháp cực đoan nào đó cắt bỏ đi tuyến thể của cậu thì càng tốt........

Nhưng không được, thế giới hiện nay vẫn chưa có loại kỹ thuật này, hắn không dám cho Yểu Yểu thử nghiệm biện pháp này. Cho dù không có nguy hiểm nhưng hắn cũng không nỡ để Yểu Yểu phải chịu chút đau đớn nào........

Vào lúc tàn bạo dưới lòng Lạc Dĩ Tạ càng thêm mãnh liệt thì một bàn tay mềm mại như không xương nắm lấy tay hắn. Lạc Dĩ Tạ nâng mắt nhìn về Hạ Yểu trong ngực không biết khi nào đã dụi dụi đầu vào lòng hắn: "Anh ơi, em muốn ngủ."

Nghe thấy tiếng làm nũng của Hạ Yểu, tâm trạng vốn đang tàn bạo đột nhiên giống như bị hút mất. Cuồng phong vừa mới nổi lên mãnh liệt lại trở về bình yên.

Đầu óc Lạc Dĩ Tạ bắt đầu hoạt động bình thường, biểu tình trên mặt dần nhu hòa lại: "Được, anh ôm Yểu Yểu ngủ."

"Ừm."Hạ Yểu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ rầm rì một tiếng. Giống như đột nhiên nhớ đến chuyện gì, xoay người trong lòng Lạc Dĩ Tạ một cái, trong ánh mắt nghi hoặc của hắn vùi đầu nhỏ vào lòng hắn, âm thanh rầu rĩ từ trong ngực truyền đến: "Vậy anh nhớ ôm chặt Yểu Yểu để muỗi không quấy rầy Yểu Yểu nhé."

Cảm nhận được thân nhiệt từ người trong lòng truyền đến cùng với giọng nói đáng yêu của cậu, lòng Lạc Dĩ Tạ lại mềm nhũn, hắn cọ cọ cằm lêи đỉиɦ đầu cậu: "Được, mau ngủ đi."

.........

Chờ đến khi Hạ Yểu tỉnh lại lần nữa đã là buổi trưa.

Lúc này, Hạ Yểu đang ngủ vô cùng thoải mái bỗng giật giật cơ thể, còn chưa động đậy bên tai đã nghe thấy giọng nói khàn khàn quyến rũ của Lạc Dĩ Tạ: "Yểu Yểu đừng lộn xộn!"

"Anh!" Nghe được âm thanh, Hạ Yểu ngước mắt nhìn về nam nhân trước mặt, đôi mắt xinh đẹp bừng sáng. Sau đó, cậu rướn người lên, hôn cái bẹp lên mặt Lạc Dĩ Tạ: "Anh trai buổi sáng tốt lành."

Được ôm người mình yêu ngủ là chuyện hạnh phúc nhất trần đời nhưng người mình yêu ngủ lại không thành thật. Một nam nhân cấm dục suốt chín năm như hắn sao nhịn nổi, ham muốn điên cuồng làm hắn không thể nào áp chế được. Nhưng hắn không muốn dọa Yểu Yểu sợ chỉ có thể kìm nén xoa xoa đầu hôn lên khóe môi cậu: "Sớm, Yểu Yểu, anh đi tắm trước sau đó lại rửa mặt cho em có chịu không?"

"Vâng." Hạ Yểu vốn không định rời giường sớm như vậy, miễn cưỡng gật gật đầu.Sau đó nhu thuận rời khỏi cái ôm ấm áp của hắn. Gương mặt tinh xảo quay lại: "Vậy anh mau đi đi."

"Được."

Lạc Dĩ Tạ ngồi dậy nhìn dáng vẻ đáng yêu của Hạ Yểu, không nén được yêu thương từ đáy lòng, cầm lòng không đậu hôn hôn cậu. Sau đó, cất bước về phía phòng vệ sinh. Việc đầu tiên Lạc Dĩ Tạ làm khi ra khỏi phòng là bảo quản gia chuẩn bị đồ ăn, đồng thời chuẩn bị món ăn yêu thích của Hạ Yểu. Tiếp đến hắn dặn dò một phen sau đó mới vọt vào phòng tắm nước lạnh.

Nhiệt độ đầu thu cũng không quá cao, gió mát nhẹ nhàng thổi đến làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái.

Lạc Dĩ Tạ có thể dùng nước lạnh để tắm rửa nhưng không cho phép Hạ Yểu rửa mặt bằng nước lạnh. Nếu không phải cậu mãnh liệt từ chối, Lạc Dĩ Tạ cũng không để ý mà ra tay giúp cậu đánh răng rửa mặt.

Thấy Hạ Yểu đã rửa mặt xong, Lạc Dĩ Tạ đứng một bên nhanh chóng cầm khăn lau mặt đến cho cậu. Thái độ tích cực cùng động tác nhẹ nhàng làm người ta không tin được đây lại là cậu chủ Lạc hỉ nộ vô thường trong mắt người đời.

Hạ Yểu lần đầu tiên hưởng thụ cách chăm sóc như này có chút không quen thậm chí còn cảm thấy hoảng sợ, sợ đây chỉ là trò đùa dai của hắn.

Bởi vì trước đây, thái độ của hắn đối với cậu lúc nào cũng rất hung dữ, cứ hai ba ngày lại ức hϊếp cậu một lần. Đôi khi nhìn cậu không vừa mắt mà còn trào phúng nhục mạ cậu, gọi cậu là tên ngốc, thỉnh thoảng cậu phải nhịn đói là chuyện bình thường, nghiêm trọng nhất hắn còn có thể đánh cậu, không cho cậu gọi hắn là anh. Loại chuyện như ở cùng một chỗ với hắn là chuyện mà chưa bao giờ cậu dám mơ tưởng tới. Nhưng bây giờ đều đã xảy ra, còn kéo dài đến ba ngày làm cho bé ngốc Yểu Yểu cực kỳ vui vẻ.

Cậu cũng có anh trai thương yêu!

Nghĩ đến đây, Hạ Yểu ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt còn chưa kịp nói gì đã nghe tiếng của Lạc Dĩ Tạ: "Đáng yêu như vậy để làm gì?"

Lạc Dĩ Tạ vừa nói vừa tiến tới hôn lên môi cậu, cái hôn này làm cho Hạ Yểu cảm thấy ngại ngùng, cậu phát hiện anh trai rất thích hôn cậu. Chưa chờ cậu thoát ra khỏi ngại ngùng liền cảm giác cả người như bay lên, thì ra là Lạc Dĩ Tạ bế cậu lên, cậu vội vàng ổn định cơ thể, tay choàng qua cổ hắn: "Em...... em cũng có thể tự mình làm."