Chương 3-4: Yểu Yểu không phải là quái vật mà là cục cưng của anh

"Hai cái sao....." Lạc Dĩ Tạ cố ý kéo dài âm cuối, đáy mắt mang theo ý cười nhìn đôi mắt lấp lánh của Hạ Yểu, dáng vẻ đáng yêu của cậu làm hắn muốn hôn hôn cậu nhưng lại nhớ đến kế hoạch của mình, yết hầu hắn hơi lăn lộn: "Có thể thì có thể, nhưng mà buổi tối anh muốn tắm cho có được không?"

Hạ Yểu vốn đang ao hứng bừng bừng vừa nghe đến yêu cầu của Lạc Dĩ Tạ liền nhảy dựng lên: "Không được."

Lời nói cự tuyệt cự tuyệt của cậu làm cho vẻ mặt hắn trầm xuống, hắn lẳng lặng nhìn Hạ Yểu: "Sao không? Chẳng lẽ Yểu Yểu không muốn ăn bánh ngọt sao? Hơn nữa bác sĩ Cố nói không được nhiễm lạnh, chả lẽ Yểu Yểu muốn bị cảm rồi bị chích thuốc sao?"

"Không phải......"

"Vậy thì sao lại không được?"

Lạc Dĩ Tạ dán sát đến làm Hạ Yểu khẩn trương, cậu không biết phải trả lời như thế nào. Cậu biết cơ thể mình khác người bình thường nhưng anh trai không biết nha, mấy ngày nay đều là cậu tự thay quần áo cho bản thân nếu để anh trai biết cậu là một tiểu quái vật thì sau này lại đối xử không tốt với cậu nữa thì sao......

Nhớ tới cuộc sống không phải là đánh chửi thì cũng bị tra tấn tinh thần, hiện tại đối với anh trai vừa thay đổi, đối xử ôn nhu với bản thân sẽ không còn nữa. Hạ Yểu gấp đến độ đỏ hốc mắt, nước mắt dâng lên làm lòng Lạc Dĩ Tạ trầm xuống. Hắn muốn truy cứu cho đến cùng sao Hạ Yểu lại cự tuyệt hắn vì vậy hắn nhịn cơn đau lòng xuống.

Hạ Yểu không được Lạc Dĩ Tạ dỗ dành càng thêm ấm ức, cậu muốn khóc mà anh trai lại không chịu dỗ dành cậu. Nước mắt vốn đảo quanh bỗng chảy xuống." Hu hu hu....."

Thấy Hạ Yểu thật sự rơi lệ dọa Lạc Dĩ Tạ luống cuống tay chân, vội vàng giơ tay lau nước mắt cho cậu đồng thời nhỏ giọng dỗ dành:"Không khóc không khóc, Yểu Yểu của anh không khóc nha, đều là lỗi của anh."

"Hu hu, anh, anh trai không được như vậy, đừng bỏ rơi Yểu Yểu." Hạ Yểu khóc đến không kịp thở tức giận oán trách. Hai tay gắt gao nắm lấy vạt áo hắn.

"Sẽ không bỏ rơi Yểu Yểu đâu. Yểu Yểu là mạng của anh. Anh sao có thể không cần Yểu Yểu chứ." Nhìn thấy Hạ Yểu khóc lóc thảm thiết Lạc Dĩ Tạ không biết ngượng lại cứng, hắn vừa hứa hẹn với cậu vừa liếʍ đi những giọt lệ lăn trên mặt cậu. Lúc này, Lạc Dĩ Tạ như chó dữ nặng nề liếʍ láp khắp mặt cậu, tiếng thở dốc ồ ồ phả lên mặt cậu: "Yểu Yểu là mạng của anh trai."

"Ưʍ....." Hạ Yểu được hắn vừa hôn vừa dỗ dành dành bĩnh tĩnh lại nhưng chóp mũi vẫn còn hồng hồng, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, Lạc Dĩ Tạ tựa đầu lên vai cậu "Yểu Yểu cho anh biết nguyên nhân được không? Không phải anh là người thân nhất của Yểu Yểu sao. Anh sẽ vĩnh viễn không ghét bỏ Yểu Yểu."

Nghe được lời Lạc Dĩ Tạ, da đầu của Hạ Yểu lại run lên, ánh mắt vốn phiếm hồng nhanh chóng trào lệ ra, cậu bĩu bĩu môi sau đó ỉu xìu nói: "Yểu Yểu, Yểu Yểu là quái vật."

Hiểu rõ ý của cậu, Lạc Dĩ Tạ liền sửng sốt. Hắn không ngờ lý do cậu cự tuyệt là vì chuyện này. Mấy ngày nay là hắn cho tự tự thay đồ vì muốn cho cậu thả lỏng nhưng không nờ bé ngốc này lại nghĩ nhiều như vậy. Hắn vừa buồn cười vừa đau lòng xoa xoa đầu cậu: "Cơ thể của Yểu Yểu như thế nào, anh biết rõ. Yểu Yểu không phải là quái vật mà là cục cưng của anh."

"Thật sao?" Hạ Yểu bị xoa đầu có chút mơ mơ hồ hồ hỏi lại: "Anh trai thật sự biết vấn đề cơ thể của Yểu Yểu sao?"

"Đương nhiên là biết rồi." Lạc Dĩ Tạ hôn hôn lên môi cậu "Cho nên Yểu Yểu yên tâm nhé, buổi tối lúc đi tắm anh sẽ chứng minh cho Yểu Yểu nha, Yểu Yểu tin tưởng anh trai được không?"

".......Tin ạ." Hạ Yểu ngốc nghếch gật gật đầu.

"Vậy là được rồi. chúng ta đi ăn bánh ngọt đi sau đó lại đến trung tâm thương mại mua sắm."

"Vâng, phải hai cái nha!"

.......

Hạ Yểu khẩn trương đứng trong phòng tắm, trên người cậu lúc này chỉ có áo tắm màu trắng mà người đàn ông đối diện lại để trần nửa người, khăn tắm che đi chỗ nhạy cảm, đang thong thả thử nhiệt độ của nước, ngẩng đầu lên nói: "Mặc quần áo thì sao tắm được, Yểu Yểu ngoan nha."

Nghe lời nói của Lạc Dĩ Tạ, Hạ Yểu càng thêm khẩn trương, cậu cúi đầu xuống, ngón tay nắm lấy vạt áo tắm khẽ run lên: "Chính, chính là....."

Cậu không nói nên lời, nếu nói bản thân không dám tin những lời anh trai nói thì không được, cậu chỉ có thể cứng đờ đứng tại chỗ.

"Hử? Vậy để anh trai đến cởi ra giúp Yểu Yểu được không?" Lạc Dĩ Tạ thấy nhiệt độ đã thích hợp liền đứng lên, hắn nhìn áo tắm trên người Hạ Yểu. Áo tắm rộng thùng phình làm cho cậu càng thêm nhỏ nhắn. Hắn tiến lên một bước, cậu liền lùi lại một bước. Mãi cho đến khi cậu lùi đến bồn rửa tay liền không còn đường lui. Hai tay Lạc Dĩ Tạ đặt ở hai bên hông của cậu, khàn khàn nói: "Yểu Yểu không tin anh sao?"