Chương 3-1: Dỗ vợ là một kĩ thuật sống

Trời vừa tờ mờ sáng, Lạc Dĩ Tạ liền từ trong cơn mơ bừng tỉnh dậy.

Hắn hoảng sợ nhìn về bên cạnh, phát hiện Yểu Yểu của hắn vẫn còn ngủ yên trong lòng hắn. Lạc Dĩ Tạ cố gắng bình tĩnh lại nhưng hắn không dám nhắm mắt lại lần nữa. Hắn sợ nếu như hắn nhắm mắt lại, Yểu Yểu của hắn sẽ biến mất. Hắn sợ khi mở mắt lại lần nữa, hiện tại chỉ là một giấc mơ đẹp, hắn vẫn còn ở trong căn cứ lạnh lẽo kia, hắn phải sống đần độn trong thế giới không có Yểu Yểu.

Cho nên, Lạc Dĩ Tạ cứ như vậy trợn tròn mắt nhìn Hạ Yểu trong lòng. Đợi đến khi hắn bình tĩnh lại, loại cảm xúc mang tên hạnh phúc từ tận đáy lòng hắn dâng lên. Hắn càng ngắm, lòng càng ngứa, đầu tiên là hôn hai bên má cậu, chốc lát lại chỉnh lại những sợi tóc lộn xộn của cậu. Ngón tay thon dài đem sợi tóc mềm mại vén sau tai, ánh mắt lại bị lỗ tai nhỏ nhắn hấp dẫn.

"Chậc." Nhìn thấy tai nhỏ bị lộ ra, tâm tình của Lạc Dĩ Tạ càng thêm hưng phấn. Hầu kết theo bản năng khẽ di động, hắn muốn liếʍ vành tai mượt mà kia một chút....

Nếu có thể thật sự liếʍ được, hắn sẽ ngậm vành tai khéo léo kia vào miệng. Giống như tên biếи ŧɦái mà vươn đầu lưỡi phác họa toàn bộ hình dáng của tai cậu, sau đó sẽ mυ"ŧ lấy vành tai mượt mà, đáng yêu kia. Tốt nhất là có thể vang lên âm thanh mờ ám nào đó.

Càng nghĩ, ánh mắt của Lạc Dĩ Tạ càng thêm tối lại, thân dưới cũng nổi lên phản ứng. Nhưng hắn không làm ra động tác gì khác, ngón tay không ngừng trêu trọc vành tai đáng yêu. Mãi cho đến khi người trong lòng phát ra tiếng rầm rì thì hắn mới dừng lại suy nghĩ trong đầu.

Lạc Dĩ Tạ thu hồi bàn tay đang trêu chọc cậu lại, khom người hôn lên mặt cậu vài cái. Người trong lòng vẫn tiếp tục cựa quậy, cả người muốn lui lại nhưng dù cậu làm cách nào cũng không thể thoát khỏi tay hắn. Chỉ có thể dựa vào ngực hắn rầm rì vài tiếng sau đó tiếp tục ngủ.

Phản ứng của cậu làm cho Lạc Dĩ Tạ được một tấc lại muốn thêm một thước, hắn cứ hôn dọc theo môi, má, đuôi mắt,..... Sau đó lại nằm xuống.

Không được, hắn không được sốt ruột, nếu không dọa Yểu Yểu chạy mất phải làm sao?

Vì thế Lạc Dĩ Tạ lẳng lặng ôm cậu vào trong lòng, đôi mắt đen không chút che giấu tình yêu nồng nàng đối với cậu. Nếu như không nhịn được liền hôn cậu thêm vài cái.

Nhưng hành động này của hắn lại làm cho Hạ Yểu đang chìm trong giấc ngủ giận dỗi. Cả đêm qua, Hạ Yểu đều mơ thấy cậu bị một đàn muỗi quấy rầy nhưng vô luận cậu có đuổi chúng đi như thế nào chúng cũng không biến mất, lâu lâu lại quấy rầy cậu. Cậu muốn vùi bản thân sâu vào trong chăn cũng không được, Hạ Yểu cảm giác như bản thân đang bị thứ gì đó giam cầm lại. Cậu muốn trốn thế nào cũng không thoát. Cuối cùng chỉ có thể chấp nhận quấy nhiễu của đàn muỗi.

Con muỗi xấu xa cứ một lần lại một lần làm phiền cậu, Hạ Yểu nhịn không được mở bừng mắt. Hiếm khi mang theo cáu gắt khi rời giường.

Hạ Yểu vừa mới tỉnh dậy, ý thức còn chìm trong mơ hồ. Gương mặt phiếm hồng xinh đẹp còn tỉnh tỉnh mê mê. Nhớ đến nguyên nhân đánh thức bản thân, Hạ Yểu theo bản năng xụ mặt xuống như mèo con đang tức giận. Biểu hiện của cậu làm cho lòng Lạc Dĩ Tạ mềm nhũn, chỉ thấy hắn vươn đến hôn nhẹ lên mặt cậu: "Yểu Yểu vẫn còn sớm mà, em có muốn ngủ tiếp không?"

"Ưʍ....." Hạ Yểu bị hôn nhẹ đầu nhỏ liền ngốc lăng. Đôi mắt vốn chưa hoàn toàn tỉnh táo nháy nháy vài cái. Sau đó, thoáng dừng lại, khi cậu muốn ngủ tiếp giống như bỗng nhớ đến cái gì, mở to hai mắt, trên gương mặt xinh đẹp đầy ủy khuất: "Anh ơi, có muỗi cứ làm phiền Yểu Yểu."

Muỗi? Sao lại có muỗi?

Trong đôi mắt của hắn lóe lên tia nghi hoặc bởi vì hắn không có nghe thấy tiếng muỗi bay trong phòng. Nhưng nhìn vẻ mặt ủy khuất của Hạ Yểu, tâm hắn liền mềm nhũn, Lạc Dĩ Tạ vội vàng ôm cậu vào lòng, đồng thời cúi đầu hôn lên tóc cậu: "Có muỗi sao? Vậy Yểu Yểu mau trốn vào lòng anh này, như vậy muỗi sẽ không làm phiền đến Yểu Yểu nữa."

Hạ Yểu bị ôm vào lòng đồng ý gật gật đầu nhưng một lát sau, giống như cậu nhận ra có điều gì bất thường, cả người dựa vào trong lòng Lạc Dĩ Tạ, nhéo nhéo hắn. Lạc Dĩ Tạ vội vàng nhìn thử Hạ Yểu muốn làm gì.

Hạ Yểu rời khỏi cái ôm vẻ mặt ấm ức đánh giá khắp người Lạc Dĩ Tạ, càng thêm ủy khuất lên án "Tại sao anh lại không bị muỗi cắn, thật đáng ghét!"

"..........." Đúng vậy, tại sao vậy?

Vấn đề của Hạ Yểu làm Lạc Dĩ Tạ không biết phải trả lời làm sao, hắn thật sự không có phát hiện muỗi trong phòng nhưng hắn cũng không thể nói thẳng ra như vậy, đành phải nghiêm túc nói: "Có thể do Yểu Yểu ngọt ngào hơn nên muỗi chỉ đến quấy rầy Yểu Yểu thôi."

Thấp giọng nỉ non: "Yểu Yểu của anh......."

Giọng nói của hắn vừa trầm thấp lại vừa khàn khàn, trong đó còn mang theo sự thỏa mãn vô tận cùng quyến luyến. Tiếng nói ấy làm cho Hạ Yểu đang trốn trong lòng hắn, vành tai dần nóng lên. Không chỉ có vành tai, ngay sau đó cổ cậu cũng dần phiếm hồng. Thậm chí còn cảm thấy có gì đó dưới da đang nhảy tới nhảy lui. Điều này làm cho Hạ Yểu có chút mơ màng, vươn tay vội vàng che cổ, nức nở nói: "Anh ơi, nóng."