Chương 4: Omega này chưa bị đánh dấu

Nguyễn Ngọc nhìn con ngươi màu hổ phách thanh lãnh của Kỳ hành, hồi lâu mới tìm lại được âm thanh, “Đúng vậy, chuyện gì cũng làm.”

Cho nên giữ tôi lại đi, đừng đẩy tôi ra.

Nguyễn ngọc si ngốc nhìn Kỳ hành, đáy mắt dường như có một tầng sương mù dày đặc không thể hòa tan, nó khiến Kỳ Hành sinh ra ảo giác, nếu như hắn từ chối, giây tiếp theo hắn sẽ nhìn thấy omega này chảy nước mắt.

Đúng vậy, đứa nhóc không biết trời cao đất dày trước mắt chính là một omega.

“Được, tôi tuyển dụng cậu.” đầu ngón tay Kỳ hành gõ lên ảnh thẻ trên tờ lý lịch của Nguyễn Ngọc, cho dù cậu thật sự là bụng dạ khó lường, hắn cũng sẽ bóp nát mọi âm mưu trước khi đối phương bị vạch trần.

Nghe câu nói đó, hô hấp của Nguyễn NGọc giống như ngưng lại. Cậu vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm ngón tay của Kỳ Hành giống như pho tượng, nhìn bụng ngón tay trắng nõn chạm lên tấm hình, tựa như chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng cậu, nếu hắn có thể sờ vào cậu thì tốt biết bao? Như vậy cậu có thể tiếp tục sống tràn trề sức mạnh. Cái gì cậu cũng có thể cho hắn, chỉ cần hắn muốn, thậm chí cả mạng sống cũng vậy.

Xem bộ dạng sắp khóc của Nguyễn Ngọc, Kỳ hành không khỏi trêu chọc cậu: “Vui như vậy sao? Vui đến chảy nước mắt?”

Ý định ban đầu của hắn là trêu đùa, ai ngờ Nguyễn Ngọc thật sự gật đầu nói: “Đúng vậy, rất vui.”

Âm điệu cậu mềm mại, có hơi nặng giọng mũi, mấy chữ mà cậu nói giống như trộn lẫn vô hạn nhu tình.

Biểu cảm của Kỳ Hành nháy mắt trở nên kỳ quái, phản ứng của Nguyễn Ngọc, thật giống như đang làm nũng với hắn.

Omega này đem lại cho hắn cảm giác cực kỳ quái dị, hắn khẳng định bản thân chưa từng gặp cậu.

Từ từ……

Kỳ Hành đột nhiên nheo lại mắt.

Nói mới nhớ, từ sau lúc cậu tiến vào hắn lập tức nghe được một mùi hoa như có như không.

Là mùi hoa dành dành, mùi hương này cũng không có gì đặc biệt, ban đầu hắn còn tưởng rằng đối phương xịt nước hoa.

Nhưng nước hoa sẽ không có mùi tinh khiết đến vậy, tuy rằng hắn có nghi ngờ, nhưng trên thế giới làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.

Kỳ Hành cảm nhận một chút, omega này chưa bị đánh dấu.

Hắn nhớ rõ ràng, ngày hôm đó hắn cắn rất sâu……

Vì thế lúc Nguyễn Ngọc chuẩn bị rời đi, Kỳ Hành hỏi cậu một vấn đề rất riêng tư; “Cậu không dùng thuốc ức chế sao?”

Pheromone sắp tràn ra rồi kìa.

Trước tiên Nguyễn Ngọc ngẩn ra, không hiểu hắn hỏi để làm gì, nhưng cậu cũng thành thật trả lời: “Tôi không cần thứ đó.”

Kỳ Hành nhíu mày, có hơi khó hiểu.

Thấy hắn hình như rất muốn biết, Nguyễn Ngọc bèn chỉ vào tuyến thể của mình, dùng giọng nói bình tĩnh tựa như đang nói chuyện của người khác: “Chỗ này hỏng rồi, không ngửi thấy.”

Cổ omega rất nhỏ, nút áo sơmi quy củ cài đến nút trên cùng, Kỳ Hành không nhìn thấy hắn nói hỏng chỗ nào, mái tóc dài xoăn che khuất toàn bộ phía sau lưng, nhưng Kỳ Hành hiểu câu “Không ngửi thấy” là có ý gì.

Bởi vì pheromone không bị người khác ngửi được, cho nên không cần thuốc ức chế. Mà thuốc ức chế là để ngăn cho pheromone của mình không phát tán ra bên ngoài tiện thể không ảnh hưởng đến người khác.

Omega khác đều cần cái này. Khi con người chạy vội hoặc cảm xúc dao động đều sẽ tiết ra pheromone, trừ phi người đó có năng lực tự không chế cực kỳ tốt. Nguyễn Ngọc rõ ràng không thuộc loại người sau, pheromone của cậu khi nồng khi nhạt, là một omega căn bản không thể khống chế được pheromone của mình.

Kỳ Hành có một suy đoán lớn mật, có lẽ Nguyễn Ngọc không nghe thấy mùi pheromone của bản thân.

Kỳ Hành như suy tư gì đó, rồi đứng dậy đi đến bên cạnh Nguyễn Ngọc.

Nguyễn Ngọc hình như kinh ngạc lắm, cậu mở to mắt, đôi môi tái nhợt mím chặt, thoạt nhìn cậu cực kỳ căng thẳng, hoàn toàn không còn bộ dạng kiêu ngạo cò kè mặc cả với hắn lúc trước. Nhưng đợi khi Kỳ Hành tới gần, cậu lại nhẫn nhịn run rẩy quật cường nhìn chằm chằm vào hắn.

Giống như không nhìn hắn, thì hắn sẽ chạy trốn vậy.

Kỳ Hành tới gần mới phát hiện, vóc người của omega thật nhỏ xinh, ngay cả khi không chạm vào tóc cậu cũng biết rằng nó rất mềm mại, mà hương hoa rất điềm đạm kia đang truyền tới từ cổ cậu.

Hồi ức nhiều năm trước phá đất chui lên, Kỳ Hành rũ mắt so sánh một chút, sau đó hiểu rõ mỉm cười.

Hắn cúi người, cố gắng để tầm mắt của mình ngang hàng với Nguyễn Ngọc, hắn cố tình dán sát cậu, dẫn dụ mùi hoa dành dành phát ra điên cuồng, ánh mắt Kỳ Hành nham hiểm, nhưng càng nhiều hơn là khắc chế không nói rõ, hắn cất giấu u ám trong con ngươi tiến đến bên tai Nguyễn Ngọc, ngữ điệu trầm thấp mà khàn khàn nói, “Thế thì, Nguyễn trợ lý, sau này còn xin chỉ giáo nhiều hơn.”