Chương 3: Phế vật

Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Nguyễn Ngọc chậm rãi chớp mắt, phản ứng của cậu có chút chậm chạp, không thể mở miệng giới thiệu bản thân trước khi Kỳ Hành mở miệng.

Chỉ thấy môi mỏng của đối phương khẽ mở, tiếng nói trầm thấp êm tai như dòng suối chảy qua khe núi, làm cho vạn vật sống lại, máu trong cơ thể lưu động, Nguyễn Ngọc ngoảnh mặt làm ngơ.

Cậu kiên định lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi không đi.”

Cậu tới này, không phải để nghe hắn đuổi cậu đi.

Mặt Kỳ Hành vô cảm nhìn cậu, vừa rồi hắn vẫn luôn làm lơ cậu, cũng là một loại khảo nghiệm đối với thí sinh. Mấy người trước tiến vào ánh mắt đầu tiên đều chú ý đến ly nước trống không của hắn, đây là chi tiết tinh tế, mà người trước mắt này, từ khi tiến vào đã gần năm phút, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói, thậm chí khi mình đuổi còn mặt dày vô dỉ ăn vạ không chịu đi.

Kỳ Hành đan hai tay, khuỷu tay chống lên bàn vô cảm nói: “Con người của tôi, không thích lặp lại lời nói.”

Ánh mắt hắn lạnh băng, mang theo uy nghiêm không thể xen vào, người bình thường thấy sẽ chịu không nổi nhanh chóng trốn tránh, Nguyễn Ngọc lại thấy rằng người đang tức giận trước mắt mình.

Nghĩ thầm đối phương thật là đẹp.

Vì thế cậu cũng trả lời: “Tôi cũng vậy.”

Kỳ Hành không ngờ người này còn oán giận lại hắn, cậu nhìn không giống như tới ứng tuyển, mà giống tới để bắt lỗi. Một cảm giác nói không nên lời, tuy rằng có chút mất kiên nhẫn, nhưng hắn nguyện dành ra năm phút chơi đùa.

“Tên là gì?” Kỳ Hành hỏi.

“Biết tên rồi thì phải tuyển dụng tôi.”

Kỳ Hành cau mày, không đợi hắn mở miệng, đối phương nói trướC.

“Nguyễn ngọc.”

Nguyễn Ngọc nhẹ giọng nói, sau đó đẩy lý lịch sơ lược đến trước mặt Kỳ Hành.

Kỳ Hành không chút hứng thú lật xem lý lịch sơ lược, hắn chỉ cảm thấy công ty thông báo tuyển dụng có vấn đề rất lớn, người không bình thường như vậy cũng có thể qua vòng phỏng vấn thứ nhất.

Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Kỳ Hành, Nguyễn Ngọc tự mình ngồi xuống, sau đó không biết là nói cho mình nghe, hay là nói cho đối phương nghe, giọng điệu cậu thong thả nói một câu.

“ID mật mã công ty của lão tổng tập đoàn Triệu Tinh là lzy0609, là tên con riêng của lão và ngày sinh nhật, alpha đó năm nay đã 24 tuổi.”

Kỳ Hành không đáp, khuôn mặt lại càng thêm lạnh lùng.

Nguyễn Ngọc tiếp tục nói: “Từ năm ngoái tài vụ của Triệu Tinh đã bắt đầu trong trạng thái thua lỗ, hạng mục ‘đại lộ số một’ bởi vì xoay vòng vốn không được nên đã đình công vào tháng trước.”

Nguyễn Ngọc đột nhiên hắt xì một cái, văn phòng của Kỳ Hành thật sự quá lạnh, điều hòa trung tâm thổi đến cậu đau đầu, nhưng dù vậy cậu cũng không nói Kỳ Hành chỉnh nhiệt độ cao hơn..

“Đầu tháng sau sẽ có người biểu tình đòi lương, bây giờ anh công khai hôn ước với Lâm Quý Thanh, tập đoàn Lam Băng sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.”

“Lâm Triệu Tinh sốt sắng lo hôn sự của anh với Lâm Quý Thanh, vì biết người Kỳ gia ra tay cưới vợ nhất định sẽ rộng rãi, mà sính lễ của Lâm Quý Thanh vừa lúc có thể bổ sung số tiền thiếu hụt của Triệu Tinh. Ông ta làm như vậy, là để công ty của Lâm Tử Dập ra mắt thị trường. Ông ta cần dời đi tầm mắt của đại chúng.”

“Chắc hắn anh biết Lâm Tử Dập, lúc anh học cấp ba, tạp chủng kia luôn đối đầu với anh ở khắp nơi.”

“Nói như vậy cũng không đúng, bởi vì anh sẽ không để gã vào mắt.”

“Hừ, cái đồ phế vật.”

Nói đến chuyện của Kỳ Hành, Nguyễn Ngọc có thể lải nhải không ngừng một lúc lâu.

Nghe thấy đối phương khinh thường hừ nhẹ, Kỳ Hành rốt cuộc cũng chịu đáp lại cậu một câu, “Nghe cậu nói như vậy, cậu thật sự rất hiểu biết về tôi?”

“……”

Nguyễn Ngọc lập tức câm miệng, đôi mắt nhìn chằm chằm lý lịch sơ lược phía trước, không biết bị Kỳ Hành mở ra xem lúc nào, bên trên viết rõ ràng câu chuyện của cậu.

Bao gồm những trường cậu đã học.

“Hóa ra chúng ta là bạn cùng trường.” Kỳ Hành nhìn Nguyễn ngọc với ý tứ sâu xa, lời nói ra lại lạnh băng không chút độ ấm, “Thiên tài lập trình đệ nhất Tân Liên Bang quốc, vậy mà lại hạ mình tới công ty tôi xin một chức trợ lý nhỏ nhoi tầm thường, làm tôi có chút vừa mừng vừa lo.”

Nguyễn Ngọc mím môi không nói, tranh luận không phải là điểm mạnh của cậu, cậu chỉ muốn được nhận làm việc.

“Chuyện gì tôi cũng sẽ làm.”

Kỳ Hành cảm thấy có chút hứng thú, hắn không đoán ra mục đích của Nguyễn Ngọc, đối thủ phái tới nằm vùng? Thì cũng quá đại tài tiểu dụng. Vì thế khóe miệng hắn khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười hài hước, sau đó chỉ ra: “Chuyện gì cũng làm?”