Chương 5: Muốn anh / nổi danh tiêu chuẩn kép

Bên người tổng giám đốc mới nhận chức tập đoàn Lam băng xuất hiện một tiểu tùy tùng vóc dáng thấp bé. Tiểu tuỳ tùng ít khi nói cười, làm việc có nề nếp, còn siêu cấp không hòa đồng, ai dụ dỗ cũng vô ích. Nhưng chỉ cần một ánh mắt của Kỳ Hành, bất kể ở bao xa tiểu tuỳ tùng cũng sẽ chạy tới bên cạnh hắn.

Đặc biệt tiểu tuỳ tùng lớn lên môi hồng răng trắng, nhìn thấy mà thương, người khác nhìn không khỏi sinh ra chút tâm tư khác.

Nói để Nguyễn Ngọc làm trợ lý, nhưng công việc của trợ lý Kỳ Hành không cho cậu làm dù chỉ một chút. Danh hiệu lập trình viên đệ nhất Tân Liên Bang quốc, để cậu làm trợ lý thật sự là nhân tài không được trọng dụng, vốn muốn cho cậu đến bộ phận công trình, nhưng đối phương biểu hiện rất kháng cự, cho cậu thăng cấp tăng lương lập tức chuyển nhân viên chính thức cũng không muốn. Lập tức trề môi, hốc mắt hồng hồng quật cường nhìn mình.

Kỳ Hành lạnh lùng nhìn cậu, giọng điệu không mang theo bất cứ cảm xúc gì, đối với Nguyễn Ngọc, sự kiên nhẫn của hắn đã đạt tới trình độ trước nay chưa từng có: “Muốn cái gì, thì cậu cứ nói.”

Không đáp một lời, hắn không phải con giun trong bụng cậu, hắn không đoán được.

Nguyễn Ngọc siết chặt nắm tay, câu nói mềm mại lại kiên định khó khăn văng ra khỏi kẽ răng, chỉ có hai chữ, đã làm Kỳ Hành giận quá hóa cười.

“Muốn anh.”

Kỳ Hành cười lạnh nói: “Nhìn không ra đấy, khẩu vị của cậu lớn thật.”

Nguyễn Ngọc nghe vậy, lại lần nữa im lặng.

Kỳ Hành không hiểu cậu, ngày hôm ấy phỏng vấn không phải nói giỏi lắm sao? Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn để người lại bên cạnh mình.

Đầu tiên năng lực của cậu quả thật đáng để hắn coi trọng, bộ phận công trình của tập đoàn Lam Băng cũng đều mời các kỹ sư lập trình đứng đầu trong nghề, nhưng chỉ một Nguyễn Ngọc đã có thể so với toàn bộ bộ phận. Hơn nữa hắn cũng muốn biết mục đích chân chính của Nguyễn Ngọc là gì.

Chẳng qua, có vẻ đối phương rất thích đi theo mình, hắn đi đến chỗ nào, cậu sẽ theo đến chỗ đó.

“Tôi nhận cậu, không phải muốn cậu lúc nào cũng theo sau tôi.”

“Nhưng anh nói, muốn cái gì thì nói.”

“Cho nên?”

“Muốn đi theo anh.”

Trước mắt Kỳ Hành tối sầm lại, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, nhưng rất nhanh đã biến mất tăm.

Phòng họp to như vậy, Kỳ Hành khẳng định pheromone của Nguyễn Ngọc chỉ có một mình hắn ngửi được.

Mùi hoa dành dành bay khắp nơi, nhưng ở đây cả trai lẫn gái, alpha lẫn omega, đều không bị ảnh hưởng.

Định lực của Kỳ Hành không phải người thường có thể so sánh nổi, chút pheromone này đối với hắn không tính là gì cả. Tuy rằng không biết vì sao hắn có thể nghe được.

Chỉ là……

Biểu hiện của Nguyễn Ngọc không phải là chỉ kiêu ngạo một chút thôi đâu.

Kỳ Hành chỉ đồng ý với cậu sau này có thể đi theo, thì ngay cả lúc mở họp cậu cũng phải ngồi bên người hắn, hoàn toàn không màng đến ánh mắt khác thường của mọi người trong công ty, tự mở máy tính xách tay, ngồi viết code chơi.

Kỳ Hành mặc kệ cậu, nội dung cuộc họp cũng không kiên quan.

Bỗng nhiên một cái khung nhảy ra trên màn hình máy tính của Kỳ Hành, là Nguyễn Ngọc hack vào máy tính hắn, Kỳ Hành đá cậu ra ngoài dễ như trở bàn tay. Lúc Nguyễn Ngọc vào lại, phát hiện đối phương đã tăng cường tường lửa.

Chốc lát sau, Kỳ Hành lại thấy mấy icon trên màn hình bị xáo trộn, thậm chí cậu còn mở ra mấy phần văn kiện quan trọng, hắn đè nén tức giận, bàn tay to ấn bàn tay nhỏ đang tác loạn trên bàn phím của Nguyễn Ngọc, thấp giọng mắng cậu: “Đừng có nháo.”

Độ ấm lòng ban tay alpha cao hơn nhiều so với omega.

Nguyễn Ngọc giống như bị bỏng, cậu đột nhiên đứng dậy mở to đôi mắt nhìn Kỳ Hành, đáy mắt cậu có ánh sáng, đèn trong phòng họp đã tắt hết, hình ảnh trên màn hình lớn chiếu vào trong mắt cậu, lấp la lấp lánh.

Kỳ Hành nghĩ, điều hòa của công ty quả thật mở quá thấp. Nhiệt độ của bàn tay kia thế mà lại lạnh đến mức này.

Khiến Kỳ Hành vui mừng vẫn là thái độ của Nguyễn Ngọc, cậu rốt cuộc cũng chịu ngoan ngoãn ngồi yên không gây sự, chẳng qua nhìn có vẻ tinh thần không tốt lắm, ngồi thẳng lưng không bao lâu thì gục xuống bàn hội nghị. Đầu cậu nghiêng nghiêng, gối lên một cánh tay, nhìn Kỳ Hành không chớp mắt.

Nói chính xác là, nhìn tay Kỳ hành.