Chương 1: Kí ức ngủ quên.
Trong cuộc đời mỗi người kí ức luôn là những vết rạn sâu sắc nhất.
Đau đớn nhất, nhưng cũng ngọt ngào nhất.
Rất nhiều người ngày ngày giả vờ như đã quên đi quá khứ, nhưng sự thực là âm thầm nuôi dưỡng những kí ức một cách chắp vá, rồi mòn mỏi chờ đợi những kí ức đó thức dậy làm xáo trộn cuộc sống bình yên hiện tại.
Và Diên Anh là một trong số đó.
Cô là một hình mẫu điển hình của phụ nữ thế kỉ 21: mạnh mẽ, thông minh, năng động, gợi cảm.
Ban ngày, cô là Diên Anh hai mươi ba tuổi, thư ký tòa soạn của một tờ tạp chí nổi tiếng, xinh đẹp, hòa đồng, với nụ cười rạng rỡ như nắng mai thường trực.
Ban đêm, cô trở nên yếu đuối, quặn đau trong từng cơn dày vò của quá khứ đầy ác mộng.
Cấp trên, cấp dưới, không một ai biết một con người khác đã chết rất lâu trong trái tim cô, hoặc giả nó chỉ ẩn núp đâu đó trong mỗi tế bào sống của cô, chỉ cần có cơ hội là sẽ vùng lên mạnh mẽ.
Họ chỉ có thể nhìn thấy nụ cười bừng sáng trên môi cô, nhưng không thể nào nhìn thấu u uất trong đáy mắt cô.
Cô tưởng rằng mình đã bóp chết những kí ức kia ngay khi nó lờ mờ xuất hiện, nhưng sự thực là nó vẫn trở đi trở lại trong tâm khảm cô mỗi ngày, cắn xé tâm can vốn đã mục ruỗng của cô.
Hôm nay có một cuộc hẹn phỏng vấn vô cùng quan trọng với Trưởng phòng của một công ty chuyện phân phối hàng hiệu lớn nhất miền Bắc nên Diên Anh dậy từ rất sớm. Cô mặc một chiếc váy màu trắng dài tới gối đơn giản, bên ngoài khoác vest màu cobalt và một chiếc túi to bản màu trắng tinh khiết. Diên Anh không có thói quen trang điểm, chỉ thoa một chút son dưỡng. Cô đi một đôi sandal đế cao cùng màu với áo vest, đeo một chiếc kính màu xanh nốt, không phải vì vấn đề về thị lực, mà vì cô không muốn người khác chú ý tới đôi mắt ướt tròn xoe mà đánh giá cô ngây ngô, ngờ nghệch như trước kia nữa.
Vì sợ tắc đường, nên Diên Anh có mặt ở công ty đó trước những một tiếng. Cô liền bước vào một quán cà phê gần đó để gϊếŧ thời gian.
Quán cà phê không đẹp lắm, nếu không muốn nói là trang trí có phần kì dị khi phối hợp kiểu kiến trúc cổ điển của Pháp với những chiếc tách, đĩa có in hình nhân vật hoạt hình Nhật Bản.
Thức uống thì càng tệ hơn, lần đầu tiên cô nhấp môi vào một tách Latte nhạt nhẽo như thế!
Chán nản, Diên Anh mở laptop để đọc báo. Thường thì cô không để ý tới những phần quảng cáo nhức mắt ở các trang báo mạng, nhưng hôm nay thì khác, bởi toàn bộ phần quảng cáo đều hiển thị một hình ảnh duy nhất của một cô bé tóc vàng hoe. Tò mò, Diên Anh click vào phần thông tin, thì nhận được một đoạn dữ liệu:
“ Nguyễn Bảo Nhi
14 tuổi
Bỏ nhà đi từ ngày 2/2/2013.
Những thông tin chính xác về Bảo Nhi sẽ được thưởng, số tiền:…”
Mười bốn tuổi, mới học lớp tám, có lẽ tuổi trẻ bây giờ thực sự quá rảnh rỗi rồi.
Diên Anh tặc lưỡi nhìn món tiền mà người nhà cô bé nọ treo thưởng, thoáng nghĩ tới những đứa trẻ hàng ngày phải bán sức lao động để nhận lại một khoản lương rẻ rúng cũng chẳng ai ngó ngàng tới, hận không túm được con bé tiểu thư này để đánh vào mông con bé mấy phát cho chừa cái thói “cậu ấm cô chiêu”.
Mà không, có lẽ cái vỏ bọc quyền quý kia chỉ là một lá chắn cho hằng ha sa số những tủi hờn mà chỉ người trong cuộc mới hiểu được. Có điều gì đó vừa gợn lên trong lòng khiến Diên Anh run rẩy.
Cô nhắm mắt lại, cắn chặt môi, cố gắng gạt những mảng màu xám ngoét không rõ hình thù vừa ùa vào tâm trí.
Nhạc trong quán cà phê vừa chuyển sang một bài hát Việt, cả giai điệu lẫn ca từ đều thổn thức như tiếng khóc thầm:
“Cần lắm ngay lúc nàyCần khóc cho vơi đầyCần đi đâu đó xa chốn đâyCần khoảng không một mìnhCần biến mất vô hình….Người đã xa ta rồiNgười bước đi quá vộiCòn riêng ta trong đêm mờ tối…Bỏ lại một người ở sau lưng….Cố quên trong lòngCố gắng nuôi hi vọngCố giấu, chôn sâu một niềm đauCàng tránh né nỗi đau, nỗi đau càng khắc sâuMiệng gượng cười lòng đau gấp trăm lần…”*- Này cô, cô không sao chứ?
Một giọng nói trầm ấm cắt ngang những câu hát da diết.
Diên Anh như bừng tỉnh khỏi cơn mê, cô nói “Dạ?” theo phản xạ, lúc định thần được chính xác ngữ cảnh mới từ tốn trả lời:
- Tôi không sao, cám ơn.
Ban đầu, cô còn tưởng là phục vụ quán, nhưng rồi cô nhanh chóng hiểu ra chẳng có một cửa tiệm cà phê nào phát cho nhân viên một bộ complet Giorgio Armani đắt tiền như thế kia cả.
- Cám ơn? Tôi nghĩ lời cô nên thốt ra lúc này phải là “xin lỗi” mới phải chứ?
- Dạ?
Diên Anh không mất quá ba giây để phân tích câu nói lạ lùng của gã đàn ông đang đứng trước mặt cô, nhìn xuống bàn, đưa mắt theo tách Latte vô vị đã rơi xuống sàn gỗ từ bao giờ, và nhận ra vệt cà phê còn ướt trên…ống quần phẳng phiu của gã.
- Xin…lỗi-Diên Anh lắp bắp, não bộ liên tục hoạt động để nhớ lại xem hôm nay cô đã bước chân nào ra khỏi nhà.
- Nhìn điện thoại và máy tính thì có thể đoán ra thu nhập của cô cũng không đến nỗi nào!-Anh chàng cao lớn nọ vừa bình thản ngồi xuống ghế đối diện vừa nói.
- Không phải anh muốn tôi đền bù cho anh đó chứ? Không phải quần bẩn thì có thể giặt sao?
- Cô vừa hỏi tôi hai câu. Nếu tôi trả lời câu thứ nhất là “Có”, và câu thứ hai là “Không” thì cô tính thế nào đây?-Khóe môi kiêu hãnh khẽ cong lên.
- Anh-Diên Anh mở to mắt. Hai mươi ba năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên cô gặp một gã keo kiệt, nhỏ mọn đến như thế. Ngay cả “ông ta” cũng chưa từng một lần bủn xỉn với cô về mặt tiền bạc…
- Sáng chủ nhật, tới chỗ này để giặt đồ-Anh ta viết vội mấy dòng chữ vào một mảnh giấy nhỏ, nhanh nhẹn chuyển về phía cô.
Hôm nay là thứ sáu.
- Nếu tính theo xác suất, anh nghĩ sẽ có bao nhiêu khả năng cho việc này, ý tôi là việc một cô gái dại dột, tạm cho là IQ=0 tới chỗ anh giặt quần cho anh, một kẻ không quen biết từ trên trời rơi xuống ?
- Chín mươi chín phần trăm.
- Cái gì ?-Diên Anh nghĩ mình vừa nghe nhầm điều gì đó.
- Tôi nghĩ thính giác của cô đã làm tốt nhiệm vụ rồi đó. Tốt nhất là cô hãy làm theo đúng những gì tôi yêu cầu-Anh ta đứng dậy, cài lại cúc áo vest, trước khi đi còn ngoảnh lại nhìn cô cười cười-Cô Phạm Diên Anh.
Diên Anh cảm giác như vừa có một cú nổ lớn vang lên bên tai. Cô cực lực tìm kiếm lại chút thông tin trong não bộ về…chính mình.
Tên : Phạm Diên Anh
Tên gọi khác : Không có.
Tuổi : Hai mươi ba.
Cung hoàng đạo : Cự Giải.
Tình trạng : Độc thân.
Công việc : Thư ký tòa soạn La mémoire.
Công việc khác : Không có.
…
Nhưng tất tần tật những thứ kể trên, không hề có dính dáng tới một chữ truyền thông nào. Mặc dù thường xuyên thực hiện những buổi phỏng vấn quan trọng với nhiều nhân vật đình đám, và là « ngọc nữ » của
La mémoire nhưng chưa bao giờ Diên Anh xuất hiện trên mặt báo, thậm chí trong một số đặc biệt của tạp chí giới thiệu về những cây bút chủ lực, phần ảnh của Diên Anh cũng chỉ là một ô vuông nhỏ xinh màu xanh bích ngọc đầy bí hiểm.
Diên Anh chẳng phải là một cô nàng cành cao thích ra vẻ gì cho cam, đơn giản là vì cô không thích mọi thứ quá ồn ào chung quanh mình, hơn nữa, đó cũng là mong muốn của « ông ta ».
Nhắc tới « ông ta », chẳng phải lão sẽ xử gọn những kẻ bám đuôi cô như trước đây sao. Cô ngửa mặt lên nhìn trần nhà : « Không phải tôi độc ác, là do anh tự chuốc họa, xin lỗi, xin lỗi… ».
Diên Anh vui vẻ nhìn chăm chăm về phía anh ta rời đi, miệng không tự chủ được mà khẽ cong lên. Cô lập tức túm lấy tờ giấy trên mặt bàn, hí hửng nhập những thông tin trên đó vào « Mini diary » trên điện thoại.
Cô liếc qua phần ghi số điện thoại : một dãy số với những con số lặp đi lặp lại « …6868 ». Một kẻ có tiền, hoặc cố ý khoe mẽ sự giàu có. Chấm hết. Diên Anh nhấn « save », chưa kịp cất đi thì điện thoại trên tay đã bị người ta giật mất.
- Ơ, này ?!-Diên Anh há hốc miệng lần thứ hai trong ngày. Kẻ vừa cướp điện thoại lại là một con bé tóc vàng hoe. Cô nghi hoặc nhìn lại màn hình laptop, ngay lập tức nhận ra khuôn mặt y hệt trong phần tìm người-Em…không phải…à, là em… ?
- Là tôi đó-Con bé có vẻ khó hiểu khi nhìn những dữ liệu trên máy điện thoại của cô-Tôi tưởng chị định báo cho họ để lấy tiền thưởng ?
- Hả ?-Khoan không nói tới thái độ vô lễ của con bé này, Diên Anh nhớ lại một cách tỉ mỉ những hành động vừa nãy, có lẽ lúc cô nhìn chăm chăm ra phía cửa sổ, rồi hí hoáy bấm điện thoại đã khiến nó hiểu lầm. Cô vội xua tay-Chị không có. Em nhầm rồi.
- Tôi biết, số điện thoại này không phải-Con bé đưa điện thoại cho Diên Anh bằng hai tay-Xin lỗi.
- Không sao. Em là…-Diên Anh liếc qua laptop-…Bảo Nhi ?
- Đúng vậy-Con bé gật đầu, nhưng mắt thì nhìn chăm chú chiếc mousse việt quất còn nguyên trên bàn.
Diên Anh đột nhiên cảm thấy có chút thương cảm trào dâng trong lòng, cô gọi phục vụ mang bánh đến cho con bé. Trong đầu cô tức thời nghĩ ra hàng trăm giả thiết : Thứ nhất, con bé ném bánh vào người cô, bỏ đi. Thứ hai, con bé nhìn bánh, cười khẩy, bỏ đi. Thứ ba, con bé chửi thề, cầm bánh, bỏ đi…
Nhưng Diên Anh không hề nghĩ tới giả thiết(mà đã biến thành sự thật) là con bé ngoan ngoãn nói hai tiếng « cám ơn » rồi ngồi ăn một cách ngon lành.
Kì lạ thật.
- Trước khi bỏ trốn, em nên cầm theo thật nhiều tiền !
- Có cầm, nhưng đã trả hết tiền cho khách sạn-con bé vẫn nói trống không.
- Người ta không nghi ngờ và hỏi chứng minh thư sao ?
- Đơn giản thôi, mượn chứng thư của người giúp việc, nói là đặt phòng cho hai mẹ con.
- Kể cả như vậy, chuyện người nhà tìm được em chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Con bé dừng ăn, lấy khăn lau siro còn dính trên miệng, thản nhiên nói :
- Vậy tôi sẽ tự sát.
Tự sát.
Không có sợ hãi.
Nhưng sẽ rất, rất đau.
- Em…-Diên Anh cảm thấy xung quanh vô cùng ngột ngạt-...định chết như thế nào?
- Quoi?**
- Em biết tiếng Pháp?
- Bà ngoại tôi là người Pháp. Tôi hỏi ý chị là gì ?
- Cách trả lời của em cho thấy em hoàn toàn không có ý định tự sát.
- Hử ? Ừm-Hai tai con bé bắt đẩu đỏ lựng-Thì có gì đâu, uống thuốc ngủ là xong.
Hai mắt Diên Anh chợt tối sầm. Những viên thuốc xanh đỏ nằm la liệt trên sàn. Chiếc giường bệnh trắng đến buốt óc. Mẹ liên tục gọi tên cô trong nước mắt. Thứ chất lỏng đáng sợ đó chảy vào trong người cô. Ruột gan như bị axit ăn mòn. Đau. Thực sự là rất đau.
- Này, chị ?
- Nếu em muốn chết thật…-Diên Anh cụp đôi mi dày xuống-…hãy nhảy lầu ấy.
- Nhảy…lầu ?-Mặt Bảo Nhi trắng bệch, ánh mắt sợ sệt thoáng qua, nhưng nhanh chóng lấy lại được vẻ tinh quái, con bé tủm tỉm cười-Như vậy chẳng phải sẽ chảy rất nhiều máu sao, xấu kinh lên được !
- Vậy thắt cổ ?
- Như vậy lưỡi sẽ thè ra, mắt trợn ngược, mặt tái mét-Con bé thè lưỡi, trợn mắt, thõng hai tay-Còn xấu hơn !
- Em tưởng uống thuốc sẽ dễ ra đi như vậy sao. Không đâu, thuốc còn nằm lại trong cơ thể em. Thế nên, người ta sẽ đưa một cái ống ghê tởm vào miệng em để rửa ruột, cũng là để trộn tim gan em lẫn lộn. Em sẽ không thể ăn ngon miệng hàng năm trời khi nghĩ tới cảm giác đó-Diên Anh cười. Trong miệng như sực lại cái « mùi vị » buồn nôn đó.
- Chết cũng khổ như vậy. Chi bằng…đừng chết nữa.
- Cũng còn một cách nữa, nhẹ nhàng hơn-Diên Anh giơ một cánh tay trắng mịn ra phía trước-Rạch tay. Khi ấy từng giọt máu sẽ chảy ra từ từ, không cảm thấy đau đớn. Nếu em muốn người tới cứu, thì rạch nhỏ thôi. Nhớ mở cửa toang ra. Còn muốn chết thật, thì rạch một vệt lớn, rồi nằm trong bồn tắm…-Cô chợt khựng lại một lúc, giọng điệu nửa đùa nửa thật-Máu chảy ra đỏ lòm. Lúc ấy người em sẽ ngập trong cái mà người ta gọi chính xác là…bể máu đó !
Diên Anh nhìn Bảo Nhi bị dọa cho tái mét mặt mày, vội vàng lay lay cô bé :
- Chị chỉ đùa thôi. Chị biết, em không có ý định tự sát.
Nếu chết thực sự dễ dàng và êm ái như thế, thì cô còn phải tiếp tục tồn tại như một cái bóng để làm gì kia chứ ?
Cô phải sống.
Phải mạnh mẽ hơn bất kì ai.
Vì chính bản thân cô, vì mẹ, và vì lời hứa với anh năm đó.
- Vậy giờ em tính sao ?-Diên Anh nháy mắt
- Em còn vài người bạn, có thể giúp đỡ. Chị khá thú vị đó, có thể cho em số được không ?
- Ừm, số của chị là…-Diên Anh cẩn trọng đọc số điện thoại cho Bảo Nhi. Đã rất lâu rồi, cô không làm quen với người lạ.
- Được rồi, ủa, hôm nay là thứ sáu, em nhớ là mọi người đều phải đi làm mà. Đừng nói với em chị bị thất nghiệp đấy nhé !
Nhắc tới công việc, Diên Anh giật mình xem đồng hồ. Và cô gần như ngã ra sàn khi kim ngắn đã nhích gần tới số 9. Chính xác là cô đã bị muộn phỏng vấn. Mà muộn những bốn mươi lăm phút !
Bốn mươi lăm phút.
Diên Anh, cô chết chắc rồi !
____________________________Hếtchương1___________________________
Chú thích :
* :Bài hát « Cần lắm »- Trà My Idol ft Hoàng Rapper ** :Quoi ?-Cái gì cơ?(tiếng Pháp)