Ôm Ai Đó Từ Phía Sau

6.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Yêu Ai Đó Từ Phía Sau
Em luôn chờ đợi một hình bóng ở nơi ấy, vừa xa vời, vừa không chân thực. Em luôn nuôi dưỡng một đoạn kí ức mong manh, chờ đợi ngày nó tỉnh dậy sau giấc ngủ dài. Một đoạn thương nhớ thuộc về anh mà em  …
Xem Thêm

Chương 2: Người lạ mới quen.
Chương 2. Người lạ mới quen.

Diên Anh từ bé đã sớm có thói quen đúng giờ, làm việc cẩn trọng, chuyên nghiệp, luôn tới sớm hơn giờ hẹn ít nhất mười phút. Cô tôn thờ giờ giấc và hoàn toàn coi nó là nguyên tắc cơ bản nhất trong lao động.

Các thầy cô giáo dạy tiểu học đều vô cùng khen ngợi, rồi hài lòng phê vào học bạ của cô mấy chữ: “kỉ luật vô cùng tốt”.

Trong cuộc đời của mình, Diên Anh chỉ lỡ hẹn ba lần.

Lần đầu tiên, là ngày anh rời xa cô. Dù đã trốn khỏi sự cấm đoán của “ông ta” để tới sân bay tiễn anh, nhưng Diên Anh vẫn phải tuyệt vọng ngước nhìn chiếc máy bay màu xanh mỗi lúc một xa, rồi vượt khỏi tầm mắt cô mãi mãi.

Cô và anh, ngay đến một lời từ biệt cũng không có.

Lần thứ hai, chính là hôm nay, cô như vướng phải một lời nguyền xui xẻo, vô duyên vô cớ gặp gỡ hai con người lạ lùng, cuối cùng tự đẩy mình vào hoàn cảnh dở khóc dở cười.

Lần thứ ba…

Diên Anh vội vã thanh toán, xách túi rời đi, không quên vẫy tay chào tạm biệt Bảo Nhi. Con bé ngoác miệng cười tới tận mang tai, tay giơ lên ngang tai, hài hước ra dấu: “Call me” với cô.

Cô hấp tấp băng qua đường, qua cánh cửa xoay, rồi chạy tới trước quầy lễ tân, thở dốc:

- Xin lỗi.

- Dạ, tôi có thể giúp gì cho chị ạ?-Cô lễ tân trẻ măng nở nụ cười tiêu chuẩn chào đón cô.

- Vâng, tôi là Phạm Diên Anh, thư ký tòa soạn “La mémoire” có một cuộc hẹn với Trưởng phòng Đầu tư và phát triển Doãn Văn Hải.

- Chị vui lòng chờ tôi một chút-cô lễ tân chăm chú gõ bàn phím, lát sau quay qua nhìn cô, đã không còn nở nụ cười “không sâu răng” như ban nãy-Chị đã muộn phỏng vấn?

- Tôi vô cùng xin lỗi, nhưng chị làm ơn giúp tôi liên hệ với Trưởng phòng Hải được không ạ?

- Tôi rất lấy làm tiếc, nhưng lãnh đạo N&A có một buổi họp vô cùng quan trọng vào trưa nay, có lẽ Trưởng phòng Hải đã cố gắng thu xếp lịch phỏng vấn với quý báo, nhưng bây giờ liên hệ với ngài ấy thì e…

- Vậy..-Diên Anh hơi cuống-…có thể sắp xếp cho tôi gặp trợ lý trưởng phòng không ạ?

- Tôi…

Cô lễ tân bày ra vẻ mặt khó xử, Diên Anh thừa biết, trong đầu cô ấy hẳn đang muốn bổ vào mặt những kẻ đã đến muộn lại không biết điều như cô mấy nhát!

- Tôi chấp nhận để cô ấy phỏng vấn-Giọng nói nửa lạ nửa quen khẽ vang lên.

- Dạ…?-Diên Anh ngạc nhiên quay lại, nhận ra “gã keo kiệt” ban nãy. Bởi vì quay mặt đi, và bởi vì quá bất ngờ, nên cô không để ý thấy thái độ thay đổi tới chóng mặt của cô lễ tân, hiện đang cúi rạp người chào, càng không nghe rõ câu chào ngọt ngào của cô ta. Cô ấp úng một lúc mới có thể điều khiển lưỡi phát âm rõ ràng-Anh là trợ lý Trưởng phòng?

- Cô có vẻ rất thích đặt các câu hỏi. Cũng tốt, lát nữa tôi sẽ trả lời phần phỏng vấn của cô-“Gã keo kiệt” nhìn cô, đôi mắt lấp lánh ánh sáng. Diên Anh không rõ anh ta có cười với cô không, chỉ có thể cảm thán trong lòng rằng đôi mắt của anh ta thực sự rất đẹp-Mời cô theo tôi.

- Dạ…vâng ạ-Diên Anh gấp gáp bước theo anh ta.

Họ leo lên hết một tầng thang, bước tới một khuôn viên vô cùng xinh đẹp với những chiếc bàn ghế màu trắng làm bằng mây mềm mại kê sát ô cửa kính trong veo. Trần nhà thạch cao treo đầy những chiếc đèn hình trụ hoa văn cầu kỳ màu trắng. Những chậu hoa nhỏ đủ màu sắc bày trí xung quanh càng làm cho khung cảnh trở nên thơ mộng..

Diên Anh từng đi phỏng vấn ở rất nhiều công ty, nhưng chưa từng thấy một công ty nào xây riêng một tầng lầu, trưng dụng như một quán cà phê nhỏ cho nhân viên, lại có kiểu trang trí như thế này.

- Đẹp chứ? Nhân viên của tôi đều thích nó-Gã ngồi xuống, thư thái cởϊ áσ khoác vắt lên ghế.

- Nhân viên của tôi?-Diên Anh hài hước nhìn anh. Một trợ lý trưởng phòng cũng có nhiều cấp dưới thể ư?

- À, ý tôi là đồng nghiệp, đồng nghiệp ấy mà-Gã ho khẽ mấy tiếng.

- Vâng, trợ lý trưởng phòng Đầu tư và phát triển N&A, tôi phải xưng hô với ngài như thế nào ạ? Tôi cần dùng tên ngài trong phần phỏng vấn

- Bài phỏng vấn cô cứ để tên Doãn Văn Hải.

- Như vậy có được không? Anh không cần hỏi ngài ấy một tiếng sao?

- Không cần. Cô cứ hỏi đi.

Diên Anh bật máy ghi âm, nhanh nhẹn mở quyển sổ nhỏ để ghi chép.

Sau một hồi phỏng vấn, cô thấy “gã bủn xỉn” trả lời từng câu hỏi phóng vấn một cách thông minh, thỉnh thoảng còn chèn thêm một vài ví dụ vô cùng hóm hỉnh.

Cô không hề phủ nhận vẻ ngoài khi nói chuyện của gã đặc biệt cuốn hút: Người gã hơi ngả ra phía sau, một tay để hờ hững lên tay vịn, một tay chậm rãi nâng tách trà gừng đang tỏa hương nghi ngút; thảng hoặc, cô thấy vẻ mặt gã đăm chiêu nghĩ ngợi khi gặp phải một câu hỏi liên quan đến vấn đề thương hiệu, chưa đầy ba mươi giây đã đưa ra một câu trả lời hoàn hảo, không có lấy một chữ sạn.

Một trợ lý trưởng phòng nhỏ bé cũng có năng lực tuyệt vời như vậy, chẳng trách doanh thu N&A 5 năm qua phát triển mạnh mẽ, và từng bước mở rộng ảnh hưởng ra bên ngoài.

Kết thúc phần phỏng vấn, Diên Anh hài lòng nhìn những dòng chữ chằng chịt trên cuốn sổ nhỏ. Tâm trạng vô cùng tốt, cô mấp máy môi, toan cất lời cảm ơn thì gã đã đặt tách trà trên tay xuống, khuôn mặt vô cùng biểu cảm nhìn cô:

- Cô nợ tôi thêm lần nữa.

Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn chính là kẻ hèn mọn nhất thế gian.

- Đừng nói anh muốn tôi giặt chăn gối cho nhà anh?-Cô nghiến răng.

- Chăn gối?-Gã bật cười-Trí tưởng tượng của cô thật phong phú! Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu. Nếu cô không thích thì thôi.

- Cứ hỏi đi, nếu trả lời được tôi nhất định không keo kiệt ngôn từ-Diên Anh cố tình ngân dài hai chữ “keo kiệt”

- Cô ghê gớm hơn vẻ ngoài nhỉ?

- Đúng. Câu hỏi của anh đơn giản như vậy sao?

- Haha-Gã cười, không phải một nụ cười tiêu chuẩn, nhưng rõ ràng là đủ chất lượng để quảng cáo kem đánh răng-Tôi muốn cô cho ý kiến về style của tôi, nó có phù hợp không? Dù gì, cô cũng làm việc cho một tạp chí thời trang.

Diên Anh không kiêng dè đảo mắt khắp người gã, hơn một năm gắn bó với “La mémoire”, gu thời trang của cô đủ khắt khe để phân biệt cảm quan thẩm mỹ của mỗi tầng lớp khác nhau trong xã hội. Cô hơi ngạc nhiên khi anh ta dùng đồ hiệu từ đầu tới chân, nhưng rất có thể, đó là một điểm đặc biệt cần thiết của nhân viên N&A. Mọi thứ có thể nói là hài hòa, duy chỉ có một điểm bất thường, chính là chiếc cà vạt trên cổ anh ta, nó được thắt khá tùy hứng nhưng lại mang khí chất cao quý rất khó nắm bắt.

- Cà vạt của anh có vấn đề.

- Sao cơ? Gã có vẻ bất ngờ với câu trả lời của cô.

- Ý tôi là kiểu thắt của nó có vấn đề-Cô đứng dậy, vòng qua chiếc bàn tròn, hơi cúi người chỉnh lại cổ áo anh ta, sau đó chậm rãi thắt lại chiếc cà vạt màu xám một cách khéo léo-Anh cần để cổ áo cao hơn một chút, cà vạt che đi một phần cổ áo vừa thể hiện sự thông minh của anh, lại bộc lộ thái độ khiêm nhường. Kiểu thắt vừa nãy như trêu ngươi cấp trên vậy.

- Trêu ngươi?-Gã bất chợt ngửng mặt lên. Khoảng cách giữa họ quá gần gũi, cả khuôn mặt điển trai của gã nằm gọn trong tầm mắt cô. Thậm chí, cô còn ngửi thấy hương gừng phảng phất trong hơi thở của gã.

- Đúng vậy-Cô bối rối trở về vị trí cũ-Nó như muốn nói với mọi người “Tôi là số 1”.

- Ra vậy.

Gã lại cười, nụ cười thanh thoát chẳng vương bận một chút tà niệm. Cô không thích hắn cười cho lắm, vì điều đó khơi lên trong lòng cô một cảm giác khó chịu vô cùng.

Khi cô bước ra cổng N&A thì cũng đã quá trưa. Cô ăn qua loa rồi trở về tòa soạn tiếp tục làm việc. Khi cô hoàn chỉnh bài phóng vấn trên máy tính thì đồng nghiệp đã nô nức kéo nhau ra về .

Sếp đi qua nhìn cô thở dài, khuyên cô đừng vì công việc mà hủy hoại tuổi thanh xuân.

Gần năm tiếng ngồi trên bàn làm việc. Nhưng cô không hề than lấy một câu.

Sếp không thể biết, so với tất cả những gì cô đã trải qua, thì lao động như thế này vẫn có thể coi là thứ hạnh phúc hiếm hoi của cô.

Cô nhàn hạ bắt taxi về nhà. “Nhà” của cô là một căn hộ chung cư nằm ở trung tâm thành phố, một nơi mà có tiền chưa chắc đã mua được.

Diên Anh cất nụ cười giả tạo trên khóe môi, chậm chạp nhấn chuông cửa. Một người phụ nữ trung niên tóc búi cao, bận đồ đen nghiêm trang đứng trước cửa, khuôn mặt không một gợn cảm xúc.

- Chào cô, cô hôm nay về muộn như vậy, không biết là đã ăn chưa ạ?

- Tôi ăn rồi.

- Bà hỏi cô tết năm nay…

- Tôi không về. Nói với lão ta, trừ phi ông ta mắc bệnh nan y, tôi nhất định không về.

- Cô?

- Hãy làm tốt nhiệm vụ của bà. Tôi nhất định ngoan ngoãn nghe lời, không khiến bà phải phá hoại bất cứ điều gì hay mối quan hệ của tôi với bất cứ ai.

- Chuyện năm đó, tôi…

- Bà còn nhắc tới chuyện năm đó, đừng trách tôi độc ác-Diên Anh gằn từng tiếng cay độc.

- Tôi biết rồi.

Diên Anh lạnh lùng trở về phòng, lúc vai áo sượt qua người bà Huệ, cô cảm nhận được sự run rẩy truyền từ người bà ta tới, ánh mắt rực lửa hận lại nhòe nhoẹt nước.

Cô không hề hận bà ta, cũng chưa từng một lần muốn đuổi người vυ" nuôi ở bên cô suốt hai chục năm qua ra khỏi nhà. Cô biết rõ kẻ thù thực sự của mình, kẻ đã gây ra tất cả những đau khổ cho cô, nên càng căm ghét chính bản thân mình, đã không có cách nào xoay ngược vận mệnh, để lúc này có thể chạy tới ôm bà Huệ như hồi cô còn nhỏ, càng không thể rơi lệ trước mặt bà.

Tuổi mười lăm của cô, hạnh phúc mà cô đeo đuổi, vĩnh viễn không thể trở về.

Quá khứ, vẫn là không thể xóa nhòa.

***

Tắm.

Diên Anh mở vòi thật lớn. Cô thích cảm giác nước từ vòi sen bắn lên mặt.

Khi ấy, nước chảy xuống hai bên má dù thật sự là nước mắt, cũng chẳng thể nhận ra. Cô sẽ chẳng phải tự vấn lòng mình là mình có khóc hay không, kể cả khi nhìn thấy đôi mắt hoe đỏ của mình trong gương, cô vẫn tự nhủ rằng xà phòng đã làm mình cay mắt.

Cô khoác một bộ đồ ngủ bằng lông ấm áp , ngả người trên ghế để lau khô tóc.

Điện thoại báo có tin nhắn:

“2, e la bao nhj, ng wen chj o? tiem. cafe hoi sang. Chj nho e ko?”

(Hi, em là Bảo Nhi, người quen chị ở tiệm cà phê hồi sáng. Chị nhớ em không?)

Ngón tay hơi mất tự nhiên khẽ di chuyển trên màn hình cảm ứng. Diên Anh không có thói quen nhắn tin, có việc cần, cô sẽ gọi điện thoại để tiết kiệm thời gian.

- Nhớ. Em thế nào rồi?

“on? le’m. Chi.ko phai?lo co’ le ngay mai bon.ho. se~ dong y nhung dieukien.e dua ra’’

(Ổn lắm. Chị không phải lo. Có lẽ ngày mai bọn họ sẽ đồng ý những điều kiện em đưa ra)

Dù rất khó khăn để “dịch” nội dung tin nhắn của cô nhóc ẩm ương này, nhưng Diên Anh lại cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Một cuộc gọi Viber. Diên Anh chẳng cần nhìn tên liên lạc cũng biết ai gọi tới. Cô nhắn một tin báo với Bảo Nhi là mình đang bận rồi nhấn nút gọi lại.

- An Vy!

- Làm ơn thôi cái trò hét vào ống nghe thế đi!

- Dạ-Diên Anh bật cười-Ở đâu mà ồn vậy?

- À. Mấy anh chị em đi siêu thị chuẩn bị cho Tết xa quê ấy mà. Bên mình giờ này chắc nhiều đào quất lắm đây.

- Ừm-Diên Anh nhìn lại tờ lịch bàn, đã là hai bảy tết, người làm tạp chí như bọn cô vốn ko có ngày nghỉ, mấy ngày tết, chẳng qua là không phải đến cơ quan, chứ công việc thì vẫn cứ ngập đầu ngập cổ-Đang bị gõ đầu vì chưa nộp bài đúng hẹn đây.

- Vậy không về à?-Đầu dây bên kia hơi ngập ngừng. Tiếng động ồn ào cũng xa xôi dần rồi biến mất hẳn.

- Không-Như sợ An Vy lo lắng, Diên Anh thay đổi giọng nói, cố gắng cười sang sảng-Dù sao cũng quen rồi. Cũng chẳng phải lần đầu tiên đón Tết xa nhà. Cậu cũng sớm mà gả cho Bảo Bình đi.

- Đừng đánh trống lảng. Cậu ấy, giữ gìn sức khỏe cho thật tốt. Chuyện gì quên được thì đừng cố níu kéo. Đến cuối cùng, người đau khổ nhất vẫn là chính bản thân cậu.

- Biết rồi, bà cô già của tôi ạ.

- Mà, hình như-An Vy ngập ngừng-nghe Bảo Bình nói, Hồng Dương, anh ấy, đã đính hôn.

Điện thoại rơi xuống sàn gỗ.

Anh...

...đã...

...đính hôn?

-------------------------Hết chương2-------------------------------------------------------

Chúc các bạn valentine hạnh phúc ^^

Mộc Lan Hương

Thêm Bình Luận