Quyển 3 - Chương 2: Báo ứng 2

Tuy rằng lúc đó cậu đã cho rằng bản thân sẽ chết tại đó, trong lòng toàn là những lời chửi rủa chưa nói ra, không ngờ quả báo của họ lại đến nhanh như vậy. Nội tâm Tề Lý Đạt không chút gợn sóng. Cậu liếc nhìn nam sinh trước mắt, khuôn mặt gầy gò lộ một nụ cười khiến người sợ hãi nhưng Tề Lý Đạt lại không chán ghét cậu ấy. Không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy cậu ấy đang muốn cậu ...... Khen ngợi?!

Tề Lý Đạt dừng lại một chút, cúi đầu nói cảm ơn. Ngay sau đó, tay cậu lại bị người nắm lấy, Tề Lý Đạt ngơ ngác nhìn nam sinh trước mặt, trơ mắt nhìn cậu ta cọ cọ mặt lên tay cậu, trong miệng còn phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

"Những người làm tổn thương cậu đều phải trả giá."

Tề Lý Đạt: "....." Chuyện gì vậy, chẳng lẽ nam sinh muốn bày tỏ với cậu sao? Đúng là trước đây có không ít nam sinh theo đuổi cậu nhưng lại không ngờ cách theo đuổi của nam sinh trước mắt cũng rất đặc biệt..... Khiến cậu hơi động lòng.

Không đúng!

Tề Lý Đạt lắc đầu thật mạnh, rút bàn tay đang được nam sinh nắm lấy, không quan tâm đến áp suất thấp của nam sinh bên cạnh, cậu lắng nghe những tiếng vang nhỏ bên ngoài, nói: "Đám tang thi kia chắc đã rời khỏi rồi, bây giờ chúng ta nhân cơ hội này chạy đi thôi."

Nói xong, cậu lập tức mở cửa ra, nhìn hai bên, thấy không có nguy hiểm liền thở phào nhẹ nhõm.

Nam sinh phía sau yên lặng nhìn theo cậu, chit nhẹ giọng nói được nhưng có lẽ Tề Lý Đạt không nghe thấy.]

Đọc đến đây, nếu theo những quyển tiểu thuyết bình thường khác thì hai người nhất định là cặp phụ!

Nhưng mà khi Tề Dục xem tiếp thì liền phát hiện hai người rời khỏi trường không bao lâu cũng mất mạng, hơn nữa cách chết cũng rất thê thảm, tâm tình của cậu không tránh khỏi trầm trọng xuống.

Quả nhiên làm cặp phụ không dễ dàng...... Vẫn là cặp chính mới có thể hạnh phúc. Tề Dục chảy nước mắt nghĩ đến tương lai của bản thân.

Người có nguyện vọng là Tề Lý Đạt đang dần tan biến, so với nam sinh đến chết cũng không có tên thì tử trạng của Tề Lý Đạt có thể nói là vô cùng thê thảm.

Bởi vì tướng mạo dễ nhìn hơn cả nữ nhân, gia cảnh giàu có, thành tích học tập lại tốt, Tề Lý Đạt là người nổi tiếng của đại học K, mỗi ngày đều có người chạy theo cậu tỏ tình.

Với dung mạo xuất sắc ấy..... Cậu đã bị mấy tên đàn ông cưỡng ép, làm trò cưỡиɠ ɧϊếp trước mặt nam sinh, cậu bị làm cho đến chết trước mặt cậu ấy.

Mà nam sinh khi dù muốn báo thù nhưng lại có lòng không có sức, bị một người trong đó dùng dao cắt đứt yết hầu mà chết.

Chuyện này đối với Tề Dục vốn muốn nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của cặp phụ cảm thấy vô cùng thương tiếc.

Nhớ tới những việc bi thảm mà Tề Lý Đạt gặp phải, Tề Dục như bị cảm động lây, cậu hít hít mũi, nhìn vào khuôn mặt u sầu nhưng vẫn chói mắt như cũ nói: "Hãy cho tôi biết nguyện vọng của cậu, tôi nhất định sẽ hoàn thành nó."

Tề Lý Đạt bị dáng vẻ nhiệt tình của Tề Dục dọa sợ đến ngây người, con ngươi nhìn về phía cậu đầy cảm động.

"Thật, thật vậy sao? Cảm ơn cậu! Nhưng mà..... Nếu như nguyện vọng của tôi rất khó hoàn thành thì cậu cũng muốn nhận sao?"

Hệ thống: "Nói đi, nói đi, cậu ta thích nhất là khiêu chiến với những nhiệm vụ có độ khó cao."

Tề Dục: "......"

"......" Tề Lý Đạt lo sợ nhìn bốn phía, hỏi Tề Dục: "Ai đang nói chuyện vậy?"

"Ha ha ha. Một cái hệ thống gà mờ mà thôi. Cậu không cần để ý đến nó đâu."

".... Được rồi." Tề Lý Đạt xoa xoa đầu, "Nguyện vọng duy nhất của tôi là có thể vượt qua đợt khó khăn này. Tôi nghe nói có một người tên Tần Phiến đã tiêu diệt tất cả tang thi, thế giới đã trở về hòa bình. Cậu.... Cậu có thể thay tôi sống đến cuối cùng không?"

" Không thành vấn đề."

Nghe thấy lời hứa hẹn của cậu, Tề Lý Đạt thở phào nhẹ nhõm, thoải mái nói: "Vậy cảm ơn cậu trước."

Sau đó, Tề Lý Đạt dần biến mất trong hư không.

Tề Dục nhìn Tề Lý Đạt tan biến trước mặt, không khỏi cảm thán yêu cầu của linh hồn này thật lương thiện!

Lương thiện thì lương thiện, nhưng mà.....

"Trời ạ, tang thi!" Tề Dục ôm đầu la hét, "Sao lại có thứ này xuất hiện trên đời chứ! Dọa chết tôi rồi!"

Hệ thống: "..... Có tôi ở đây thì cậu còn sợ cái gì! Dáng vẻ lúc nãy của cậu đúng là giả vờ giả vịt!"

"Đương nhiên rồi...." Tề Dục tuyệt vọng ngồi phịch lên ghế sô pha: "Chỉ cần không cẩn thận là tôi sẽ thất bại a."

Hệ thống: "Không cần lo, lần này có an bài bàn tay vàng cho cậu. Cậu có ba lần sống lại, lúc luẩn quẩn trong lòng đi tìm chết thì vẫn còn lại hai mạng."

Tề Dục đau đớn ôm đầu, không chút vui vẻ: "Có ít gì, tôi không có dị năng gì sao? Tề Lý Đạt lúc nãy không có đề cập qua với tôi, trong cốt truyện cũng không nói, cậu ta không phải không có dị năng chứ?"

Tề Dục che mặt la hét: "Không có dị năng thì làm sao sống sót được....."

"Có lẽ...." Giọng nói của hệ thống đều bị tiếng la của Tề Dục che đi: "Có lẽ có, nhưng do Tề Lý Đạt chết sớm nên vẫn chưa thể thức tỉnh dị năng."

Lời an ủi hiếm có của hệ thống lại bị Tề Dục bỏ qua.

Nhưng mặc kệ như thế nào, hành trình tới thế giới mạt thế của Tề Dục chính thức bắt đầu.