Chương 3: Một Đêm

Với vẻ ngoài và gia cảnh của mình, chỉ cần búng tay là cả khối em theo anh. Nhưng tính cách anh lạnh lùng và bất cần đời nên chỉ vui đùa mà thôi. Gắn bó với ai đó lâu dài, không phải là con đường mà anh muốn đi. Người ở bên anh lâu lắm cũng chỉ một tuần. Không ngờ, lần này quay về lại gặp ngay người vừa mắt.

Phía dưới bộ quần áo cứng nhắc, đèn tuyền kia là một cơ thể như thế nào? Một cái eo khiến người ta muốn ôm? Làm da trơn láng khiến người ta muốn chà sát? Hay đôi chân dài kia nữa, khiến người ta mong chờ khi nó quấn quanh mình sẽ tạo ra kɧoáı ©ảʍ thế nào. Và cả đôi môi ướŧ áŧ khi hé cười lại lộ ra hàm răng trắng khiến người ta muốn cắи ʍút̼ và càn quét bên trong… Càng tưởng tượng thì lại càng ham muốn, không biết tự lúc nào thằng nhóc của anh đã giật mình tỉnh giấc.

Anh hít một hơi thật mạnh để dằn du͙© vọиɠ xuống. Anh đứng lên và bước đến quầy của cậu. Anh ra hiệu cho cậu đến gần và nói nhỏ vào tai cậu:

– Đi với tôi đêm nay nhé! Tôi sẽ giúp mẹ cậu khỏi bệnh.

Mặt cậu từ đỏ chuyển qua xanh rồi trắng dần. Mồ hôi lạnh toát ra, sống lưng không tự giác mà mang đến cảm giác khó chịu…

– Anh….

Lam Vân giận run cả người.

Anh chỉ nhếch môi và nói:

– Tôi đã quan sát cậu cả ngày hôm nay và cũng điều tra được một số thứ về cậu. Đi theo tôi, cậu không mất mát gì đâu. Chỉ một đêm thôi…và mẹ cậu lại có thể cười, có thể nói…Tôi đã xem qua bệnh án rồi. Tôi chắc chắn 100% là tôi trị được. Nói nhiều ở đây không tiện, tôi đợi cậu xong việc sẽ "bàn tiếp".

Nói xong anh đứng lên và nhét vào tay cậu tờ 100$ kèm theo cái hôn gió rồi rời đi.

Cậu chết lặng. Tiền này, cậu thật muốn quăng nhưng… lòng tự trọng không thể "ăn" được. Cậu mím môi bỏ vào túi quần.

Gần hết giờ, một gã thanh niên đến quầy của cậu. Gã đưa ra cho cậu một tờ giấy và nói:

– Nó đợi cậu đấy! Đây là số điện thoại.

Ngón tay xanh xao của Lam Vân nắm chặt tờ giấy, môi mím lại để ngăn bản thân chửi rủa. Ở đâu ra loại bác sĩ vô đạo đức như thế? Cho dù có muốn thỏa mãn du͙© vọиɠ bản thân cũng không cần phải dùng cách đê tiện như vậy. Đem sinh mệnh của bệnh nhân để đổi lấy hưởng lạc một đêm, thật khiến người ta khinh bỉ.

Cậu hận không thể đấm vỡ mồm cái thằng điên ấy. Lam Vân ngồi ngây người trên chiếc ghế nghỉ tại quầy bar, chưa bao giờ cậu lại ao ước giờ đóng cửa đừng đến quá sớm. Cậu muốn có thêm ít thời gian suy nghĩ. Cậu biết việc này sớm hay muộn cũng phải xảy ra, dù có cố giữ thân thì đến khi gặp người thủ đoạn cũng khó mà thoát được. Lam Vân luôn cố tỏ ra không quan tâm đến các vị khách, nhưng càng hờ hững lại càng thu hút. Lúc đầu cậu cố gắng không chú ý đến ai, chỉ làm công việc của mình nhưng càng lúc lại càng thu hút người khác. Cái sự lạnh lùng ấy làm bản năng muốn chinh phục của bọn đàn ông trỗi dậy. Họ kéo đến chỗ của cậu càng lúc càng đông. Rõ ràng cách cậu chọn sai cách rồi.