Chương 4: Giao Dịch

Anh bạn đồng nghiệp của cậu tại quán bar hay nói với cậu:

– Mày đang cần tiền cơ mà, làm thế chẳng được gì mà còn khiến người ta sinh ra ý đồ xấu. Thôi thì cứ cười nói đi, mời mọc đi để có thêm tiền mà lo cho mẹ. Mắc mớ gì phải làm "băng sơn mỹ nhân" để rồi tự mình hại mình.

Cậu ta nói đúng! Về sau, cậu không khép kín nữa mà dần cởi mở. Tuy nhiên, chính điều đó lại làm những người đàn ông ấy sinh ra ý nghĩ cậu là loại dễ dãi và không ngừng tấn công. Như lúc này đây, cái tên bác sĩ chính là đại diện cho loại người muốn cậu quỳ dưới chân để mà mua vui cho họ. Cậu trải qua không ít tình huống như thế này nhưng cậu biết cách từ chối, với lại họ không dùng điểm yếu để ép buộc câu. Lam Vân không mất khách, họ cũng không mất lòng tự trọng. Ngày nào họ cũng đến quầy cậu và thậm chí có người còn ngỏ ý muốn giúp mẹ con cậu khi biết hoàn cảnh của cậu.

Nhưng hiện tại lại là tình huống khác. Anh ta biết rõ hoàn cảnh của cậu, lại còn là bác sĩ điều trị cho mẹ cậu. Anh ta muốn nhận "thù lao" trước khi chữa bệnh. Cậu ngồi suy nghĩ và quyết định gọi vào số của tên bác sĩ vô liêm sỉ ấy.

Trong quán lúc này đã lắng tiếng nhạc, mọi người đang lục đυ.c chuẩn bị về. Dãy số hiện lên màn hình, cậu nhấn nút gọi. “Tu! Tu! Tu!…”

– Alo! - Cái chất giọng lạnh lùng, khó gần vang lên.

– Xin lỗi… tôi là bartender ở quán…

– Tôi biết rồi. Tôi đang đợi cậu ở cổng sau đây. Cậu ra sẽ thấy tôi.

Nói xong anh ta cúp máy. Cậu hạ quyết tâm bước ra khỏi quán, nói với chính mình: "Nếu hắn trị được cho mẹ mình. Mình có cảm ơn hắn thế nào cũng không hết. Mình không bán thân, mình không cần vật chất, một đêm có là gì, chỉ cần mẹ khỏe mạnh".

Lam Vân tự thôi miên chính mình và bước chân càng lúc càng nhanh. Cậu muốn nhanh chóng kết thúc "giao dịch" này.

Lam Vân vừa bước ra đã thấy ngay một chiếc xe đời mới sáng bóng. Cậu cũng không có hứng thú mà nhìn xem nó hiệu gì. Người đàn ông ấy đang đứng cạnh cửa xe. Cậu tiến đến gần anh ta với một vẻ mặt vô cảm:

– Anh có thể chữa cho mẹ tôi khỏe lại, đúng không?

Bạch Phong gật đầu.

– Một đêm thôi đúng không? Và sau đó xem như chúng ta chưa từng biết nhau. Tôi sẽ không làm khó anh và hy vọng anh cũng không làm khó tôi. Tôi muốn chuyện này như chưa từng xảy ra.

Anh ta nhẹ mỉm cười và gật đầu.

Bạch Phong ra hiệu cho cậu vào xe. Cậu ngây người ra và hỏi:

– Thế còn xe của tôi?

Anh ta nhàn nhạt trả lời:

– Để lại quán đi! Cậu định đuổi theo chiếc xe này của tôi sao? Có thể bắt kịp không?

Nụ cười ngạo nghễ của anh ta khiến cậu khó chịu.

Cậu bước vào xe và sau khi đã yên vị ở vị trí phụ lái thì Bạch Phong cho xe lướt đi. Đúng là lướt đi chứ không phải chạy, vì tốc độ xe càng lúc càng cao mà động cơ xe lại rất êm. Cậu ngồi trong xe nhìn phố phường cứ trôi qua vùn vụt mà cõi lòng như chết lặng.