Chương 49: Phản bội

Editor: Dĩm

Điện thoại của Kỳ Liên Hàng cũng không thể kết nối được, trên biển cũng không có tín hiệu, lại ở xa nên có lẽ rất khó nhận được tin nhắn.

Đã hai tuần rồi, nếu theo thời gian bình thường, Trình Duyệt nói vậy hẳn hắn cũng đã đến Úc.

"Nếu thật sự đã tới nơi, thì nhất định sẽ có tín hiệu gửi tin nhắn cho tôi. Tại sao bây giờ vẫn chưa thấy gì?"

Điều này khiến cậu á khẩu không trả lời được.

"Cũng đúng, sao vậy nhỉ?"

Trình Duyệt khó chịu xoa xoa lòng bàn tay, hai mắt tràn đầy lo lắng chống môi: "Chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện? Nhưng, không thể nào, đoạn đường này đều gió êm sóng lặng, cũng không có tin tức gì. Nếu, nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, chắc chắn sẽ có người báo về.”

Không có tin tức chính là chuyện tốt, có mới lại là chuyện lớn, chứng tỏ bọn họ không những không bị phát hiện, mà còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Năm ngày này đều nơm nớp lo sợ, đột nhiên một ngày, một loạt tin tức xuất hiện đều chung một chủ đề là có một cơn vòi rồng đang quét về một phía, mà đấy là hướng mà bọn hắn phải đi qua từ Ấn Độ Dương.

Một số lượng lớn tàu trên biển bị yêu cầu tránh khẩn cấp phải dừng ra khơi.

Vốn nghĩ rằng con tàu của Kỳ Liên Hàng nghe được tin tức sẽ cập vào bờ gần nhất để lánh nạn, bình an vô sự vượt qua trận vòi rồng này.

"Chị dâu, anh Kỳ chính là lên một con thuyền đen. mà con thuyền đen không thể cập bờ của các quốc gia họ. Nếu bị bắt xâm nhập trái phép, liền xong đời. Thay vì để bị bắt thì bọn họ thà lựa chọn ở trên biển tìm vận may sống sót qua trận vòi rồng này."

"Làm sao có khả năng!"

Sắc mặt Cốc Ngữ trở nên xám xịt, không nói hai lời cầm lấy áo khoác: "Tôi đi tìm người, tiền bữa ăn này tôi sẽ trả sau."

"Không, không cần đâu, mà chị dâu, chị định đi tìm ai!"

Cô vội vàng chạy ra khỏi canteen, khách sạn nơi cô ở rất gần trường đại học, cho nên rất nhanh đã trở về khách sạn.

Khi đến quầy lễ tân, cô hoảng sợ hỏi: "Tôi hỏi cô, khách sạn này có phải có một công ty thu mua không? Có phải là họ Kỳ không?"

"Đúng, là họ Kỳ."

"Tôi tìm ngài ấy có việc, chuyện rất quan trọng, cô có thể giúp tôi liên hệ không?"

Cô ấy bất lực lắc đầu: "Xin lỗi, chúng tôi không có quyền này, tiểu thư có thể đến trụ sở chính kiểm tra, tôi sẽ cho tiểu thư địa chỉ."

"Cảm ơn, đã phiền cô rồi!"

Cốc Ngữ đang rối bời, bắt taxi đến công ty, đứng ở tầng dưới, không có hẹn trước thì không thể gặp được, cô thậm chí còn không biết tên của người đàn ông đó, chỉ biết đó là cha của Kỳ Liên Hàng, khó càng thêm khó.

Đợi ở sảnh dưới cả ngày, nhưng không có ai xuất hiện.

Cốc Ngữ lo lắng nhìn thang máy, nhân viên ra vào đều vội vã, thang máy chuyên dụng dành cho giám đốc ở đằng kia luôn trống không, không ai sử dụng.

Cốc Ngữ lấy hết can đảm đi vòng quanh khu vực xung quanh, đứng dậy chạy tới mà không nói một lời. Khi người ở quầy lễ tân phát hiện thì đã quá muộn. Cốc Ngữ đã nhanh chóng bước vào thang máy, ấn nút chạy lên tầng cao nhất, cửa nhanh chóng đóng lại.

Cuối cùng cửa thang máy khép lại, tim không khỏi đập loạn xạ, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Cô tìm đến văn phòng chủ tịch, gõ cửa rồi vội vàng đẩy vào.

"Xin chào, tôi đang tìm người!"

Người đàn ông ngồi trước bàn là người mà cô đang tìm kiếm, nhưng bên cạnh có hàng chục người đàn ông và phụ nữ mặc vest đứng cạnh bàn, ánh mắt kinh ngạc nhìn cô.

Lúc này, điện thoại nội bộ trên bàn truyền đến, là từ quầy lễ tân gọi tới, nói là có một cô gái tự ý vào thang máy, cũng không có ngăn cản kịp.

Kỳ An Luật cười nhẹ: "Không cần gọi bảo an, tôi biết cô gái này."

Thấy ông cúp điện thoại, Cốc Ngữ cúi người xin lỗi: "Cháu không cố ý tới quấy rầy chú, nhưng cháu nghĩ ngài hẳn đã biết chuyện của Kỳ Liên Hàng."

Ông xua tay để những người xung quanh đi ra ngoài trước.

"Nói đi."

"Thuyền của Kỳ Liên Hàng có thể sẽ gặp phải một trận vòi rồng. Cháu hy vọng chú có thể cứu anh ấy và cứu cha mẹ cháu nữa."

Người đàn ông cầm cây bút gõ nhịp nhàng trên bàn, ngước nhìn cô cười.

"Có biết, cháu không quan tâm đến con trai tôi nhiều như vậy, cháu tìm tôi đến cùng là chỉ muốn cứu ba mẹ cháu thôi."

"Haiz, muốn cứu lắm nhưng con tôi chỉ có mỗi một mình Tiểu Hàng. Cháu phải suy nghĩ rõ ràng. Nếu tôi thật sự phái người tới cứu, ba mẹ của cháu sẽ không được cứu. Chỉ có tiểu Hàng được đưa trở về."

"Tại sao ..." Cốc Ngữ bước tới vỗ mạnh vào bàn: "Cháu không hiểu! Chú cứu một người cũng là cứu, cứu ba mẹ cháu cũng là cứu. Vì cái gì không thể nhiều thêm hai người nữa! Cháu có thể đưa tiền, cầu xin chú."

“Cô bé à, cháu nghĩ tôi thiếu tiền sao, với lại đối với tôi tiền không phải thứ quan trọng?” Ông nói ngắn gọn, lời ít ý nhiều:“Cháu có biết một chiếc trực thăng sẽ chịu rủi ro như thế nào không? Thêm trọng lượng của một người, tỷ lệ nguy cơ bị chìm xuống càng cao, huống hồ là đang đối mặt với một trận vòi rồng, để bảo đảm con trai tôi có thể bình an vô sự trở về, việc từ bỏ ba mẹ cháu là lẽ đương nhiên."

Ông cười hiền từ, giống như không thể làm người ta tức giận cho được: "Dù sao thì con trai tôi đối với tôi còn quan trọng hơn cả bố mẹ cháu."

Hốc mắt Cốc Ngữ khô khốc, môi run rẩy cười.

"Thì ra là vậy."

"Bây giờ, cháu còn muốn tôi cứu con trai của tôi nữa không hay mục đích chỉ nghĩ cho ba mẹ cháu? Nếu không có con trai của tôi trên con thuyền kia, cơ hội sống sót của cha mẹ cháu sợ rằng càng nhỏ hơn. Tôi chỉ sợ thằng bé ngốc nghếch đó lại đem tính mạng nó để bảo toàn cho bọn họ."

Cô im lặng một lúc, cúi đầu xin lỗi nói: "Thực xin lỗi đã làm phiền ngài, tôi sẽ đi ngay."

Kỳ An Luật cười, không nói gì.

Trình Duyệt ngồi xổm ở cửa khách sạn, từ xa nhìn thấy Cốc Ngữ xuống xe, lau mắt, chạy tới gọi cô.

"Chị dâu, chị đi tìm ba của anh Kỳ à?"

"Ừ."

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, cũng có thể đoán được kết quả.

"Đừng lo lắng, nhất định sẽ không có việc gì đâu. Vừa rồi em nghe các chuyên gia nói cái vòi rồng này có khả năng sẽ quét hướng khác, cũng không nhất định có thể đi qua đường đi của anh ấy."

"Cậu không cần an ủi tôi, kết quả như thế nào tôi đều có thể tiếp nhận, cho dù anh ấy thật sự không thể trở lại, cũng không quan trọng."

“Hả?” Trình Duyệt ngạc nhiên.

Khóe miệng Cốc Ngữ giật giật, cười khổ: "Số trời mà."

Một lúc lâu không có ai lên tiếng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông báo thông tin.

Là Kỳ Liên Hàng sao?

Cô vội vàng lục trong túi để tìm, bấm vào xem, nhưng lại ngoài ý muốn, không biết nên vui hay nên khó chịu.

[Trì Trấn Thạc: Vết thương ở chân đã khỏi chưa? 】

Trình Duyệt nhìn vào, thấy đó là tên con trai, cậu trợn tròn mắt.

"Chị dâu, chị dâu! Anh Kỳ còn chưa xảy ra chuyện gì, chị đã đi tìm lốp dự phòng sao? Chị không thể phản bội anh ấy! Anh ấy thích chị như vậy, chị làm sao có thể phản bội anh ấy!"