Chương 50: Thuyền bị lật

Editor: Dĩm

Cốc Ngữ chưa bao giờ nghĩ rằng Trì Trấn Thạc sẽ chủ động gửi tin nhắn cho cô.

Thậm chí ngẩn người suy nghĩ một lúc lâu, ngón tay chạm vào khung chat cũng chưa gõ được một chữ.

Cô nhấc điện thoại bấm vào dãy số quen thuộc rồi gọi.

Ba tiếng bíp trên điện thoại, nhanh chóng được kết nối, giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc, mang theo từ tính trầm thấp xuyên qua màng nhĩ.

"Cốc Ngữ, tại sao lại nghĩ gọi cho tớ?"

"Không phải vừa rồi cậu nhắn tin sao?"

Anh cười khẽ: "Gần đây có tin tức phát có trận vòi rồng quét qua, nhất định phải cẩn thận. Nhớ trốn trong nhà đừng ra ngoài. Người cậu nhỏ như vậy chỉ cần một trận gió là thổi bay mất."

Cô cụp mắt xuống, tâm trạng không tốt.

"Tớ còn tưởng lần trước cậu và tớ đã cùng nhau nói lời tạm biệt. Lần này sao lại chủ động tìm tớ? Cậu lo lắng cho tớ thật sao? Hay còn có âm mưu gì?"

"Tớ bây giờ còn không có tư cách quan tâm cậu nữa sao, Ngữ?"

"Được, cậu có thể quan tâm bất cứ điều gì cậu muốn, nhưng tớ muốn biết, sau này cậu có thường xuyên gửi tin nhắn cho tớ không?"

"Nếu như cậu muốn, đều có thể..."

Bíppppp.

Trực tiếp cúp điện thoại, Trì Trấn Thạc cau mày, chậm rãi để điện thoại xuống, quay đầu nhìn người phía sau.

Cốc Ngữ nắm lấy quần áo trên ngực, ngột ngạt cúi đầu cuộn mình, khó chịu thở không nổi, hai mắt đẫm lệ, trong nháy mắt liền ngã xuống.

Vừa nãy điện thoại đầu dây bên kia có một giọng nữ, nói tiếng Anh thành thạo và hỏi anh đang làm gì.

Đã có người phụ nữ khác rồi, lại đối với cô hỏi han ân cần, sao trước kia cô không có phát hiện, anh còn là người hai mặt!

Cốc Ngữ đập vỡ điện thoại, hai mắt đỏ bừng.

Chưa đến hai ngày, cuồng phong ập đến, mây mù ngày càng nhiều, gió càng ngày càng mạnh, buổi tối đi ngủ, gió quất vào cửa sổ kêu uỳnh uỳnh như động đất.

Lá cây đập vào nhau phát ra âm thanh xào xạc dữ dội, cành cây đập vào cửa sổ phát ra âm thanh kinh tai, giống như những nốt nhạc đoạt mệnh không ngừng tấn công.

Tin tức truyền hình đều nói về bão, phải đóng cửa và cửa sổ không được ra ngoài, thời tiết ma quái này kéo dài ba ngày, không có ánh nắng mặt trời, càng kinh khủng hơn là không thể phân biệt được là ngày hay đêm.

Trình Duyệt nói gió trên biển có thể còn lớn hơn thế này, vì vậy cô không thể tưởng tượng được bố mẹ mình sẽ phải chịu đựng thời tiết này như thế nào.

Cuộc gọi của Trì Trấn Thạc lại đến, cô vẫn không nhấc máy, cuối cùng không chịu nổi nhấc máy ném điện thoại lên giường, ôm lấy hai chân dựa vào giường, trên mặt không chút biểu cảm.

"Cốc Ngữ, thời tiết ở đó có ổn không? Cậu có đang ở trong nhà không? Nhớ đừng ra ngoài. Tớ đã theo dõi cơn bão này đãn làm chết rất nhiều người."

Nghe tiếng gió hú ngoài cửa sổ cùng với giọng nói quan tâm nhẹ nhàng của anh, cô cảm thấy mình đang ở trong một hang động lạnh giá. Phòng ngủ không có đèn, chỉ có ánh sáng le lói của chiếc TV trước mặt.

"Trì Trấn Thạc, cậu không cần thiết phải quan tâm đến tớ, cậu không còn là bạn trai của tớ nữa rồi."

Bản tin thời sự trên TV đang phát sóng về tình hình thời tiết bão tố trên biển, phóng viên bị gió thổi cũng đứng không vững, nấp sau thùng container và hét lớn.

"Quan tâm cậu, nhất định phải làm bạn trai cậu mới có tư cách này sao?"

"Không."

Anh nói: "Cậu còn giận tớ sao? Kỳ Liên Hàng đâu, đang ở bên cạnh cậu à? Hiện tại hắn là bạn trai của cậu sao?"

Cốc Ngữ không khỏi bực bội, cầm cái gối đập vào điện thoại, mắng: "Cậu không thấy phiền à! Trì Trấn Thạc, cậu nói mồm thì có ích gì, nếu bây giờ gió bão tôi đi ra ngoài, cậu có thể đến ngăn tôi lại được không? Nếu tôi bị bão thổi bay, cậu là người đầu tiên chạy đến cứu tôi à?"

Cô hét lên, nước mặt thi nhau xuống: "Không, cậu cái gì cũng không làm được, cái được gọi là quan tâm là chỉ qua một cuộc điện thoại nói mồm sao, tự cho mình là đúng, không cảm thấy buồn nôn à? Cậu đã có bạn gái rồi? Là cô gái tóc dài ấy, đã như vậy sao lại còn muốn trêu đùa tình cảm của tôi."

Trì Trấn Thạc chưa kịp nói gì thì cô lấy cái gối đè lên điện thoại ra, điên cuồng bấm vào nút gác máy trên màn hình, trước đây điện thoại đã bị cô làm rơi một lần, nên bây giờ màn hình vô cùng đơ, ấn thế nào cũng không tắt được, cô bực bội khóc.

"Cậu cút đi, tôi không muốn nghe thấy giọng nói của cậu nữa, cùng cô gái khác cùng một chỗ cũng đừng giả tạo trêu đùa tình cảm của tôi!"

Cuối cùng điện thoại cũng tắt, cô thở phào nhẹ nhõm ngã xuống giường ôm mặt khóc, gió ngoài cửa sổ càng lớn, đập mạnh vào cửa sổ rít chói tai, cô cứ thế che mặt khóc.

Bỗng nghe thấy âm thanh đinh tai nhức óc từ những khe hở của cửa sổ, cơn bão mạnh đột ngột làm rung chuyển cửa sổ, Cốc Ngữ hé mắt nhìn, cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhìn ngoài cửa sổ có viên đá từ đâu thổi bay đập vào, cửa kính pha lê đột nhiên nứt ra, càng ngày càng nhiều vết nứt, một tiếng vỡ vụn vang dội, cửa sổ vỡ tan.

Một luồng gió lạnh lớn tràn vào lập tức, mọi thứ trong nhà đều bị thổi bay tán loạn, Cốc Ngữ nhất thời không thở nổi, nước mắt trên mặt đã bị gió thổi khô hoàn toàn, tóc tai bị hất tung lên, cô không thể mở mắt được, thậm chí cảm thấy nghẹt thở.

Cô che mặt ho sặc sụa, bước ra khỏi giường, nhưng bị gió thổi thẳng đập vào tường, lưng đập vào góc bàn cạnh giường, cô đau đến bật khóc, những mảnh thủy tinh từ cửa sổ bị thổi bay ghim vào má, có cái còn quẹt thẳng một đường.

Mưa cùng gió như cuồng phong phẫn nộ, cô đao đớn chịu đựng vết thương, không mở được mắt, Cốc Ngữ quỳ rạp trên mặt đất, khó khăn nắm chặt tấm thảm, bò về phía cửa phòng ngủ.

Mở ra một kẽ hở trên cửa, cùng với sự trợ hứng của gió đập cánh cửa bung ra, cửa trực tiếp bị mở ra phía sau, cô vội vàng bò về phía phòng khách, dùng hết sức lực, lòng bàn tay bị mài đến bỏng, nắm lấy tay nắm cửa phòng ngủ, cố hết sức mới đóng được cửa lại.

Quầy lễ tân vội vàng đổi phòng cho cô, đem hộp thuốc trị vết thương trên mặt, bên má bị quẹt một vết sẹo sâu, người phụ trách nãy giờ vẫn xin lỗi.

Cốc Ngữ xua tay, lúc này toàn thân vẫn còn đang run lên vì sợ hãi: "Không sao, tôi nghỉ ngơi một lát sẽ ổn thôi."

Sau khi họ rời đi, Cốc Ngữ chui vào chăn, quấn lấy thân thể lạnh lẽo, tim vẫn đập nhanh như điên, cô khó có thể tưởng tượng được họ sẽ gặp phải chuyện gì khi xuất hiện cơn gió như vậy trên biển.

Nhưng chẳng bao lâu, Trình Duyệt dầm mình trong mưa, chống chọi với cơn bão cuồng phong, đến khách sạn tìm cô.

"Chị dâu, xảy ra chuyện rồi! Thuyền của anh Kỳ bị lật trên biển. Có hơn 500 người trên thuyền. Nghe nói không ai trong số họ sống sót. Ba anh ấy đã cử người đến cứu anh ấy."

Xong rồi.

Cốc Ngữ luôn cho rằng không có tin tức nào phát ra mới là tin tốt, nhưng khi tin tức đến đột ngột lại là điều xấu, cha mẹ cô vẫn đang ở trên thuyền mà thuyền lại bị lật! Kỳ An Luật nhất định có thể cứu được con trai ông ấy, nhưng ai sẽ cứu cha mẹ cô!